Lục Xán cưới vợ hai cách đây ba năm.
Hai người không có con.
Vợ sau của ông còn rất trẻ, cũng chỉ lớn hơn Lục Vĩ Kỳ chưa đến mười tuổi.
Nhiều người nghi ngờ chuyện cô nàng xinh đẹp chỉ mới ba mươi đã đồng ý về làm vợ cho một lão u50 chỉ vì tiền.
Lục Xán khi ấy còn rất khoẻ mạnh, chẳng ngờ sau ba năm lại bị bệnh đến mức không gượng nổi như vậy.
Báo chí đều nói ông bị ung thư giai đoạn cuối, lúc phát hiện đã quá trễ.
Nhưng tình trạng bệnh diễn tiến quá nhanh khiến mọi người không khỏi nghi ngờ.
Cả tháng nay chuyện nhà của Lục thị bị báo chí khai thác ầm ĩ cả lên.
Vĩ Kỳ dĩ nhiên biết nhưng cậu không tin những gì báo chí nói là thật.
Hồi trước khi cậu bị đuổi khỏi nhà, cũng có một đoạn thời gian bị báo chí nói đủ thứ thêu dệt.
Cậu có gọi điện về nhà hỏi nhưng quản gia không nói gì cả.
Rồi đến một ngày đột nhiên thông báo bố cậu trụ không nổi, mong cậu trở về.
Đến lúc ấy cậu mới biết bố mình mắc bệnh nặng là thật.
Lúc Vĩ Kỳ xuống dưới nhà đã nhìn thấy có bốn người ngồi ở đó.
Mẹ kế Phi Yến, chú họ Thời Vũ, cùng hai người anh họ Khâu Chí và Anh Tuấn.
Bọn họ nhìn thấy cậu mặt ai nấy đều tỏ rõ chán ghét ngoại trừ mẹ kế.
"Tân Kỳ, con xuống đây ngồi đi."
Vĩ Kỳ chọn một chỗ ngồi cách xa bọn họ một chút.
Gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc, cảm giác không muốn ai đến gần.
"Cậu vênh váo quá nhỉ.
Đùng một cái chẳng phải làm gì cũng được sở hữu một Tập đoàn lớn mạnh thế này liền không xem ai ra gì?"
"Khâu Chí, nói năng kiểu gì đó?"
Vĩ Kỳ lạnh nhạt đáp:
"Nếu anh thích đến thế tôi bảo bố nhường cho anh làm đấy."
"Cậu…"
Khâu Chí nổi giận định đứng dậy thì Anh Tuấn cản lại.
Phi Yến nhíu mày lườm Khâu Chí khiến hắn ta ngậm miệng, rồi tươi cười nói với Vĩ Kỳ:
"Con đừng để ý đến lời của Khâu Chí.
Dì gọi con xuống đây là vì chú Thời Vũ có chuyện muốn bàn với con."
Vĩ Kỳ nhìn qua Thời Vũ.
Người này là em trai Lục Xán, cũng là bố của hai ông anh họ kia.
Cậu đã xem qua danh sách cổ đông của Tập đoàn.
Số cổ phần người này nắm là hai tám phần trăm, cũng thuộc hàng cổ đông lớn.
"Trước tiên, chú phải nói với cháu rằng chú đến đây cũng là thuận theo nguyện vọng của nhiều cổ đông trong Tập đoàn, không phải một mình chú.
Trong lúc anh Xán ở trong viện, có rất nhiều cổ đông đã đến nói chuyện với chú, bày tỏ sự lo lắng của họ."
"Lục thị hiện tại đang phát triển rất tốt.
Ngành dược mà chúng ta mới gia nhập cũng đã có những tiến triển rất thuận lợi.
Cháu mới chân ướt chân ráo bước chân vào Tập đoàn đã ngay lập tức làm chủ tịch.
Các cổ đông rất không yên tâm.
Rất nhiều người đã có ý muốn rút cổ phần."
"Ta biết anh Xán chỉ có mình cháu là con nên muốn giao toàn bộ gia sản cho cháu.
Nhưng cách làm của anh ấy gây nguy hiểm rất lớn cho Tập đoàn.
Cho nên rất nhiều cổ đông đã đề ra một phương án tạm thời.
Hiện tại chú là người sở hữu số cổ phần cao nhất chỉ sau bố cháu.
Họ muốn chú tạm thời thay thế chức chủ tịch cho đến khi cháu đủ khả năng tiếp quản Lục thị."
"Đây không phải là ý của chú, là của các cổ đông khác.
Chú chỉ truyền đạt lại.
Dĩ nhiên chú cũng mong cháu suy nghĩ cho lợi ích của Tập đoàn."
Vĩ Kỳ nhìn tập giấy mà Thời Vũ để trước mặt, không buồn động tay.
Lúc chỉ có hai người, bố đã dặn dò cậu cẩn thận người chú ruột này, nói dù thế nào cũng không thể giao Tập đoàn cho ông ta.
Vĩ Kỳ cảm thấy rất đau đầu và chán nản.
Nếu ông chú đó muốn làm đến vậy thì cứ giao quách cho ông ta luôn.
Cậu cũng chẳng muốn làm.
Nhưng bàn tay run run của bố khi nắm lấy tay cậu khiến cậu không nỡ.
Tâm huyết cả đời của ông cứ thế giao cho người khác, sợ rằng sẽ không yên lòng mà nhắm mắt.
Cậu không phải chưa từng học kinh doanh.
Từ ngày còn nhỏ cậu đã được bố đào tạo như một người sẽ tiếp quản Tập đoàn trong tương lai.
Thời gian học đại học cậu cũng học thêm khoá quản lý doanh nghiệp online.
Không phải cậu muốn, nhưng đã theo học kinh doanh suốt gần mười năm, mọi thứ như ngấm vào máu thịt rồi.
Rốt cuộc vẫn tranh thủ học.
Vĩ Kỳ khá có tài năng trong lĩnh vực này.
Cậu học online nhưng lại sớm lấy được chứng chỉ tốt nghiệp loại ưu chỉ trong vòng một năm của một trong những trường đại học kinh tế hàng đầu cả nước.
Chuyện này ngoại trừ cậu ra không một ai biết.
Nhưng cậu nghĩ có lẽ bố đã sớm biết rồi.
Chuyện này nếu điều tra kỹ thì sẽ phát hiện ra thôi.
"Chuyện này chú không cần lo lắng.
Cháu sẽ cho họp Đại hội đồng cổ đông và cho họ một câu trả lời vào hai ngày nữa.
Nhờ chú nhắn lại với họ giúp cháu, nguyện vọng của họ cháu xin ghi nhận.
Tâm huyết này của bố cháu, cháu nhất định cố gắng giữ gìn nó thật tốt."
Thời Vũ sững người.
Trong thoáng chốc mặt đen thành một mảng nhưng chỉ trong giây lát đã quay trở lại dáng vẻ thường thấy.
Có lẽ ông không ngờ Lục Vĩ Kỳ lại trả lời dứt khoát như thế.
Ông đã điều tra từ trước biết được trong quãng thời gian rời khỏi nhà, thằng nhóc này theo học chuyên ngành quản trị mạng ở một trường đại học bình thường trong thành phố và đã học đến năm thứ ba.
Rõ ràng nó không học chuyên ngành kinh tế, cũng không muốn kế nghiệp gia đình.
Ông đã tạo cho nó một con đường lui, cứ nghĩ nó sẽ dễ dàng thuận theo.
Vậy mà…
"Nếu không còn chuyện gì nữa con xin phép lên lầu ngủ một chút.
Buổi chiều con còn phải vào viện.
Con đang rất mệt."
"Được rồi.
Con đi nghỉ đi.
Chú và các anh ở đây để dì tiếp."
Chờ cho Vĩ Kỳ đi thật xa, Khâu Chí mới bực dọc nói lớn:
"Cô còn nói nhẹ nhàng với nó cái gì.
Thật ngứa mắt."
"Cậu thu cái tính nóng nảy lại cho tôi.
Hỏng việc hết bây giờ."
"Nhìn thái độ của Tân Kỳ có vẻ như muốn tiếp quản Lục thị rồi.
Không phải cậu ấy không thích làm chuyện này sao?" Anh Tuấn ngạc nhiên quay qua nhìn bố mình.
Thông tin không lẽ có sai lệch.
"Bố cũng không rõ.
Thật không hiểu một thằng nhóc chẳng hiểu gì về kinh doanh lại cứ khăng khăng muốn giữ chức vụ chủ tịch