Lục Vĩ Kỳ vừa về đến phòng làm việc đã ngay lập tức tháo cà vạt ngồi phịch xuống ghế.
Hai mắt cậu nhắm lại, dưỡng thần.
Vừa rồi căng thẳng quá.
Hôm nay mở cuộc họp Đại hội đồng cổ đông của Tập đoàn Lục thị.
Lần đầu tiên cậu đến tham gia một cuộc họp quan trọng như này với tư cách là Chủ tịch mới của Tập đoàn.
Lúc vừa bước vào công ty, cậu có thể nhận ra ánh mắt của tất cả nhân viên nhìn mình đầy coi thường, như thể cậu là con ông cháu cha, bước vào Tập đoàn là nhờ quan hệ.
Chuyện đó không sai.
Cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này rồi nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Lúc bước vào phòng họp sự khó chịu lại càng tăng hơn khi bắt gặp ánh mắt nhìn chòng chọc xem thường vào bản thân một cách không che giấu của các cổ đông.
Sự căng thẳng ban đầu của cậu vì sự bị xem thường này mà biến mất sạch, thay vào đó là quyết tâm muốn chứng tỏ bản thân mình.
Lục Xán đã để lại cho con trai những trợ thủ trung thành và đắc lực mà bất kì ai cũng phải công nhận.
Thứ mà các cổ đông không yên tâm và nghi ngờ chính là năng lực điều hành công ty của một cậu thanh niên hai mươi mốt tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học.
Vì vậy khi Lục Vĩ Kỳ đặt xuống chứng chỉ tốt nghiệp loại ưu chuyên ngành kinh tế của một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
Trước đó, Phó giám đốc Thời Vũ đã khẳng định với họ rằng vị chủ tịch non trẻ này học trường công nghệ thông tin, chẳng có chút nào liên quan đến kinh tế.
Khi tất cả còn đang bán tín bán nghi cái chứng chỉ tốt nghiệp kia là thật hay giả thì Vĩ Kỳ lại đem tới một bản kế hoạch phát triển Tập đoàn trong hai năm tới, và trình bày nó một cách rất rành mạch khiến ai nấy đều thán phục.
Bản kế hoạch đó tuyệt vời đến mức Thời Vũ căng mắt ra cũng không tìm được điểm nào để chê bai.
Ai nấy đều cho rằng Vĩ Kỳ là ngoạ hổ tàng long.
Thật may mắn vì sau Lục Xán lại có người kế thừa tốt như vậy.
Bản kế hoạch kia Vĩ Kỳ đã thức đêm làm trong hai ngày qua, kể từ cái hôm mở cuộc họp gia đình đó.
Cậu đã tham khảo ý kiến của hai vị tiền bối dày dạn kinh nghiệm để đưa ra một kế hoạch xuất sắc như vậy.
Tuy đã hoàn thành nhiệm vụ trước mắt là lấy được sự đồng thuận của các cổ đông để có thể ngồi yên vị trên ghế chủ tịch, nhưng việc cần thiết hiện tại chính là cậu cần tìm một người thích hợp ngồi ở vị trí Tổng giám đốc của Tập đoàn.
Trước kia vị trí này là do Lục Xán kiêm nhiệm, còn cậu cảm thấy khả năng của bản thân không đủ sức làm được hai công việc cùng lúc như thế.
Tiếng điện thoại reo lên, Vĩ Kỳ vừa nhìn thấy trên màn hình hiện tên Tinh Thần, thái độ lập tức thay đổi.
Không còn vẻ mệt mỏi trên gương mặt, cậu tươi cười tiếp điện thoại.
"Nghe nói sáng nay cậu có cuộc họp nên giờ tôi mới dám gọi.
Đã họp xong chưa?"
"Vừa mới xong.
Cậu đang học trong lớp à? Sao dám gọi điện cho tôi vậy? Thầy giáo bắt thì nguy đấy."
"Tôi ngồi ở bàn cuối, ổng không biết được đâu.
Tôi lo lắng cho cậu nên gọi hỏi thử.
Ngày đi làm đầu tiên mà đã họp hành rồi.
Sao bắt nạt người khác quá vậy?"
"Ha ha.
Tôi sẽ truyền đạt những lời này của cậu cho bọn họ nhé."
"Tôi còn chưa chúc mừng cậu trở thành Tân Chủ tịch của Lục thị đấy.
Nếu cậu mà ở đây tôi đã mời cậu đi ăn một bữa no nê rồi."
"Tiếc thật đấy.
Không thì cậu chuyển khoản cho tôi đi.
Tôi tự đi mua đồ ăn rồi quay clip cho cậu xem."
"Cái gì? Cậu tính ăn mà không có mặt tôi à?"
"Tôi biết làm sao được.
Cậu không có mặt ở đây mà.
Hay là cậu bay qua đây ăn cùng tôi đi!"
"...!Tôi bay qua nhé!"
Vĩ Kỳ sững lại.
Có phải cậu vừa mới nghe nhầm không? Tinh Thần nói muốn bay qua đây gặp cậu phải không?
"Cậu… cậu mới nói gì?"
"Nếu đi máy bay thì mất gần 2 tiếng.
Bây giờ mới là buổi trưa, nếu tôi đặt vé bay trong một tiếng nữa thì chiều sẽ tới.
Thừa sức kịp ăn tối với cậu."
"Đợi… đợi đã!" Vĩ Kỳ vội ngăn lại.
Cậu vẫn cảm thấy không tin được.
Cậu vốn chỉ nói chơi.
Cậu chưa từng nghĩ cậu ấy sẽ nhận lời thật.
"Cậu định đến đây thật đấy à? Còn lớp học thì sao?"
"Nghỉ một buổi thì có làm sao? Quan trọng là cậu kìa.
Cậu có muốn tôi đến không? Chỉ cần cậu nói một tiếng tôi sẽ đến ngay."
"Muốn.
Tôi muốn gặp cậu."
Vĩ Kỳ trả lời gần như ngay lập tức.
Nói xong rồi cậu mới thấy hối hận.
Có phải cậu vồn vã quá rồi không? Tinh Thần sẽ không nghĩ sai gì về cậu chứ?
"Được.
Tôi sẽ đặt vé bay đến ngay.
Khi nào đến nơi tôi sẽ báo cậu."
Sau đó Tinh Thần cúp máy.
Vĩ Kỳ nhìn điện thoại mà tim đập mạnh dồn dập.
Tinh Thần sẵn sàng cúp một buổi học để bay qua đây ăn tối với cậu.
Cậu ấy sẽ có mặt ở đây vào tối nay.
Cậu không phải đang nằm mơ đúng không?
Vĩ Kỳ nhéo má mình một cái.
Chỉ đến khi cảm nhận đau đớn cậu mới biết mình thật sự không phải đang mơ.
Cậu sung sướng, cậu hạnh phúc.
Đây đúng là chuyện cậu không bao giờ dám tưởng tượng.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa khiến Vĩ Kỳ bừng tỉnh.
Cậu nhanh chóng trở lại vẻ lãnh đạm hỏi vọng ra:
"Có chuyện gì vậy?"
"Chủ tịch, phó giám đốc xin gặp."
"Nói với ông ấy nửa tiếng nữa.
Giờ tôi đang bận."
"Vâng."
Vừa xong cuộc họp chưa bao lâu ông chú Thời Vũ đã đề nghị gặp.
Vĩ Kỳ có thể đoán được ông ta muốn hỏi cái gì.
Cậu ghét, không thích.
Giờ cậu chỉ muốn gặp Tinh Thần thôi.
Trong những ngày tháng chán chường này, Tinh Thần là niềm vui duy nhất của cậu, là ánh sáng của cậu.
Rất muốn nhanh chóng gặp cậu ấy.
...***...
Thầy Từ Khúc Dạ có thể xem là một trong những mỹ nam có tiếng của trường trung học Lâm Hoa.
Nói đến thầy Từ thì học sinh nào cũng nhận xét những lời như: nhiệt tình, tốt bụng, hài hước và...!soái.
Hiện tại Khúc Dạ đang trong thời gian hoàn thành nốt những công đoạn cuối cùng trong việc soạn đề thi cho học sinh khối Mười một.
Để tập trung thời gian cho công việc