Sử Hồng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Khúc Dạ, mỉm cười đáp:
"Anh ấy là phụ huynh của em Nam Nam, muốn gặp chủ nhiệm lớp của em ấy để trao đổi."
"Vậy à? Nếu không có chuyện gì quá nghiêm trọng anh có thể trao đổi với tôi trước cũng được.
Tôi tuy không phải giáo viên chủ nhiệm nhưng có dạy lớp của em ấy."
"Thôi.
Tôi vẫn muốn trao đổi với cô giáo chủ nhiệm của cháu hơn.
Tôi hiện giờ có việc rồi.
Xin phép các thầy cô."
Lộ Sinh Nguyên định rời đi thì tay bị Khúc Dạ túm lại.
"Xin lỗi.
Tôi có phải đã từng gặp anh ở đâu đó?"
Lộ Sinh Nguyên giật mình, đang lo lắng sợ bị Khúc Dạ nhận ra thì lại nghe tiếng Sử Hồng nói:
"Nãy giờ tôi cũng thấy ngờ ngợ, cảm giác như từng gặp qua anh ở đâu rồi."
Lộ Sinh Nguyên cố gắng bình tĩnh lại, quay đầu tươi cười đáp:
"Gương mặt tôi khá phổ thông nên chắc các thầy từng gặp ai đó na ná giống tôi chứ tôi chưa từng gặp các thầy."
"Vậy… xin lỗi anh."
"Không có gì.
Xin phép các thầy, tôi đi trước."
Lộ Sinh Nguyên rời đi thật nhanh.
Sử Hồng nhìn theo vẫn cảm thấy ngờ ngợ.
Dáng dấp của người này rất quen, hình như đã nhìn thấy qua ở đâu.
Cậu nhìn sang Khúc Dạ thấy anh hình như cũng có cảm giác như vậy.
Nhưng sau đó anh cũng không để tâm nữa, quay qua hỏi Sử Hồng:
"Cậu thu dọn xong rồi hả?"
"Vâng.
Vừa mới dọn dẹp xong rồi.
Giờ em chuẩn bị về."
"Ừm.
Chuyển sang nơi mới giữ gìn sức khỏe nha.
Có khó khăn gì thì liên hệ anh.
Anh giúp được thì nhất định sẽ giúp."
"Vâng.
Cảm ơn anh."
Sử Hồng đột nhiên nhận được một tin nhắn của Vĩ Kỳ gửi tới.
Nội dung tin nhắn của cậu ấy khiến cậu vừa vui vừa buồn cười:
"Anh, Tinh Thần nói sẽ đặt vé máy bay đến đây gặp em.
Thời gian dự là sắp tới nơi rồi.
Em không dám tin.
Anh gọi điện hỏi cậu ấy giúp em, xem cậu ấy có phải là đang gạt em không?"
Sử Hồng nhắn tin đáp lại:
"Không phải cứ ra sân bay là biết sao? Nếu cậu ấy dám gạt em, anh sẽ trừng trị thẳng tay."
Tinh Thần bây giờ không giống lúc trước.
Cậu ấy sẽ không gạt Vĩ Kỳ một chuyện như vậy đâu.
...***...
Từ lúc nhận điện thoại của Tinh Thần đến giờ, Vĩ Kỳ đứng ngồi không yên.
Máy bay năm giờ mới hạ cánh mà cậu đã ra sân bay từ bốn giờ rồi.
Cậu hoãn toàn bộ công việc lại để ra sân bay đón người kia.
Cho đến giờ dù đã đứng ở sân bay, Vĩ Kỳ vẫn không dám tin Tinh Thần thực sự sẽ đến đây.
Cậu vẫn cảm giác như mình đang mơ vậy.
Còn chẳng phải do hành động của Tinh Thần giống y như là… như là người yêu đối với nhau vậy.
Làm sao mà cậu dám tin đó là sự thật chứ.
Cậu đã ra đến đây rồi.
Nếu như Tinh Thần lừa cậu có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ấy.
Ngồi chờ ở sân bay mà Vĩ Kỳ sốt ruột không thôi.
Càng gần đến giờ máy bay hạ cánh cậu lại càng nóng ruột không yên.
Trong đầu tưởng tượng đủ loại tình huống khi gặp nhau sẽ phải chào hỏi như thế nào, sẽ dùng thái độ gì để chào đón cậu ấy.
"Sếp, sếp là đang chờ người yêu sao?"
Vĩ Kỳ giật mình nhìn sang bên cạnh.
Vì quá sốt ruột và hồi hộp chờ đợi Tinh Thần mà cậu quên béng người đi theo mình từ nãy giờ.
Từ lúc tiếp nhận vị trí chủ tịch bên người cậu lập tức mọc thêm "một cái đuôi" là người trợ lý tên Tiền Hải.
Từ nãy giờ gần cả tiếng đồng hồ anh ta vẫn luôn ở cạnh.
Thế mà cậu lại quên mất.
"Xin lỗi.
Ở đây không còn chuyện của anh nữa.
Anh về đi!"
Tiền Hải lập tức hiểu ra, mỉm cười nói:
"Sếp không cần phải xin lỗi.
Tôi hiểu mà.
Tôi giờ sẽ về công ty.
Nếu cần gì sếp cứ gọi cho tôi nhé!"
"Vâng.
Cảm ơn anh."
Con người Tiền Hải có vẻ thật thà.
Là người mà cộng sự của bố cậu trực tiếp tuyển cho cậu.
Nhưng với hoàn cảnh của mình hiện tại, Vĩ Kỳ không dám đặt niềm tin hoàn toàn vào anh ta.
Vẫn là nên tin vào chính bản thân mình hơn.
Có tiếng báo máy bay đã hạ cánh.
Vĩ Kỳ vội vàng ra cửa ngóng chờ.
Cậu biết rõ Tinh Thần sẽ không ra ngoài nhanh như vậy nhưng cậu đã không thể ngồi đợi thêm nữa rồi.
Tinh Thần vừa xuất hiện ở cửa máy bay, Vĩ Kỳ liền giơ tay nỗ lực vẫy vẫy.
Tinh Thần nhìn thấy vui vẻ chạy đến.
Hai người đứng đối diện nhau, cách nhau một đoạn nhưng lại chỉ đứng im như thế mà nhìn nhau, không nói gì.
Không gian xung quanh họ như dừng lại.
Tính cho đến giờ bọn họ xa nhau chưa được mấy ngày nhưng lại cảm giác như đã trôi qua cả thế kỷ vậy.
Rất nhiều lời muốn nói lại chẳng thể thốt nổi nên lời.
Phải một lúc lâu sau mới thấy Tinh Thần cất tiếng:
"Cậu gầy đi rồi."
"Vậy sao? Còn cậu thì béo lên đó."
"Hả?" Tinh Thần giật mình nhìn lại bản thân.
Cậu có béo lên sao?
Vĩ Kỳ bật cười tiến tới nắm lấy tay Tinh Thần, dịu dàng nói:
"Đừng đứng đây nữa.
Tôi dẫn cậu đến nhà tôi."
Ngay sau khi trở về nhà, một mặt thì Vĩ Kỳ túc trực ở bệnh viện chăm bố, một mặt lại liên hệ tìm nhà cho thuê.
Cậu không muốn ở chung nhà với mẹ kế.
Hai ngày làm việc thâu đêm để hoàn thành xong bản kế hoạch chính là làm việc tại đó.
Căn nhà thuê nằm cách xa công ty và nhà bố mẹ.
Cậu không cho bất kỳ ai biết địa chỉ căn nhà vì không muốn bị người khác tìm tới làm phiền.
Căn nhà không lớn, có hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách nhỏ.
Đồ đạc cậu vẫn chưa mua đủ nhưng để lát nữa đi ăn rồi đi mua luôn vẫn còn kịp.
"Sáng mai cậu bay chuyến sớm đi nữa thì vẫn