Sử Hồng chỉ bị thương tích ngoài da, không chạm đến phần xương nhưng vết thương chi chít khắp người cũng khiến hắn bị băng bó toàn thân rồi.
Tinh Húc nhìn mà không khỏi xót xa.
“Băng bó xong rồi thì thả ta về được rồi chứ?” Sử Hồng lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi về làm gì? Ngươi mang cái thân đầy thương tích này về để cha ngươi chém chết ta à?”
“Đó là chuyện của ngươi.
Chẳng lẽ ta bị thế này là lỗi của ta sao?”
Tuy nói với Tinh Húc như thế nhưng bản thân Sử Hồng cũng không muốn trở về với cái thân đầy vải băng này.
Cha hắn mà thấy thì lại thêm phiền phức.
Nhưng hắn cũng không muốn ở lại nơi này với tên kia.
“Chuyện hôm nay tuy không phải là ý muốn của ta nhưng ngươi là vì ta mà bị liên lụy.
Ta xin lỗi ngươi.”
“Xin lỗi? Sau những gì ta đã trải qua hôm nay ngươi tưởng chỉ một câu xin lỗi là xong à?”
“Dĩ nhiên không phải như thế.
Nhưng hiện tại ta rất cần Lăng Tuyết cho kế hoạch tiêu diệt Nhật Nguyệt Lâu sắp tới nên tạm thời ta không thể đụng đến cô ta.
Nhưng ta hứa với ngươi, sau khi kế hoạch thực hiện xong ta nhất định sẽ xử phạt cô ta, trả lại công đạo cho ngươi.”
“Đòi lại công đại cho ta? Là kẻ nào nói không muốn có bất cứ liên hệ nào với ta, thậm chí còn cấm không cho ta đi thăm Tử Lâm.
Vậy kết quả thì sao? Vẫn có người yêu thầm ngươi đến hại ta.
Đường Tinh Húc, ngươi buông tha cho ta đi! Dính vào ngươi ta đã gặp đủ rắc rối rồi.”
“Đây không phải là việc ta muốn.
Nhưng ngươi nói như vậy là sao? Ban đầu không phải là ngươi luôn bám lấy ta sao?”
“Ngươi nói đúng lắm.
Là ta ban đầu mặt dày theo đuổi ngươi nhưng ngươi đã đối xử với ta thế nào? Đường Tinh Húc, ngươi có dám thề với ta lúc ta bị nhốt ở Đại lý tự, ngươi không hề ra tay ám sát ta?”
Tinh Húc giật mình, ánh mắt trầm xuống.
Quả nhiên Sử Hồng đã phát hiện ra chuyện ngày đó.
Sử Hồng đã đoán được đến chín mươi phần trăm là Đường Tinh Húc làm nhưng hắn vẫn mong phán đoán của mình là sai.
Hắn không hiểu cảm xúc này từ đâu, liệu có phải do ảnh hưởng từ cảm xúc của nguyên chủ còn đọng lại trong cơ thể mình.
Nhưng dù chỉ là ảnh hưởng tại sao lại thấu đến tận tim gan thế này.
Hắn phát hiện ra hắn không chỉ tức, chỉ hận Tinh Húc mà còn đau đớn trong tâm.
Cảm giác phức tạp này hắn không sao hiểu thấu được.
Hắn chỉ biết rằng chính vì Tinh Húc giết nguyên chủ hắn mới có mặt ở đây.
Đúng thật là mỉa mai.
Hắn không biết phải làm sao để đối diện với chuyện này.
“Ngươi ám sát ta trong ngục nhưng ta may mắn không chết.
Sau đó ta đột nhập vào phủ thái tử tìm ngươi, ngươi lại tiếp tục đặt bẫy muốn giết ta.
Nếu ngày hôm đó không phải ta biết võ thì đã chết trong tay ngươi rồi.
Bây giờ ngươi đối xử tốt với ta như vậy là có ý gì? Ngươi hối hận, muốn chuộc lỗi với ta sao?”
Tinh Húc không nói được câu nào.
Hắn cảm thấy rằng giờ mình có nói gì e cũng sẽ bị y gạt đi.
Sử Hồng nói đúng.
Trước kia hắn đã từng ra tay giết y mà không thành.
Hắn đã hối hận rồi.
Nếu trước kia hắn không làm ra chuyện như thế thì bây giờ đã chẳng lâm vào tình huống khó xử này.
Hắn làm sao có thể ngờ mình lại có cảm giác với kẻ mình từng ghét cay ghét đắng chứ.
“Sao ngươi im lặng vậy? Không nói được?”
“Ta...!Trong quá khứ đúng là ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi.
Ngươi muốn xem đây là ta đang chuộc lỗi cũng được.” Tinh Húc thật sự rất muốn đấm cho bản thân một cái.
Hắn không hiểu nổi mình đang nói cái gì.
“Được.
Là thái tử điện hạ muốn chuộc lỗi.
Vậy thì ta phải nhận chứ.
Sau khi nhận ân huệ của điện hạ rồi có phải chúng ta sẽ hoàn toàn không liên can đến nhau nữa?”
Cổ họng như nghẹn lại.
Bàn tay Tinh Húc siết chặt.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy lúng túng như vậy.
Đây là quả báo cho một thời kì ngông cuồng của hắn phải không.
Đến cũng thật nhanh.
“Ngươi trước mắt cứ nghỉ ngơi đi đã.
Mai chúng ta lại nói chuyện.”
Tinh Húc không đợi nghe câu trả lời đã quay đầu bỏ đi ngay.
Hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt Sử Hồng.
Bước nhanh ra khỏi cửa cứ như muốn chạy trốn.
Kim Yến đứng ngay ngoài phòng chứng kiến một màn này chỉ biết thở dài.
Hai người bọn họ cứ như oan gia ngõ hẹp.
Đi đến hoàn cảnh này chỉ có thể trách hoàn cảnh trớ trêu thôi.
...***...
Sử Hồng biết hắn không thể hoàn toàn trách Tinh Húc được.
Nếu nguyên chủ không theo đuổi một cách quá đáng như thế có lẽ Tinh Húc cũng không bức xúc tới mức ra tay hạ sát.
Nhưng cứ nghĩ đến việc chính y giết nguyên chủ nên mình mới có mặt ở đây hắn lại không nhịn được mà ghét bỏ.
Mang cái cơ thể này một thời gian, cũng cảm nhận được những cảm xúc còn lại trên thân thể này hắn sớm đã có sự cảm thông và thương xót đối với nguyên chủ.
Hắn tái sinh trong thân thể của nguyên chủ theo lý mà nói phải giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện.
Nhưng cho đến giờ hắn vẫn không biết Sử Hồng kia có tâm nguyện gì.
Chắc hẳn không phải là lại theo đuổi kẻ đã giết chính mình.
Sử Hồng nhắm mắt cố gắng thư giãn.
Hắn thực sự rất muốn trở về.
Có cách nào để trở về nhà không?
Có tiếng lạch cạch phát ra bên phía cửa sổ khiến Sử Hồng giật mình.
Hắn đang định hỏi kẻ nào thì một bàn tay bỗng xuất hiện bịt chặt miệng hắn, một gương mặt tuấn mỹ tiến sát rất gần.
Tay kia của y đưa lên môi nói nhỏ: “Suỵt!”
Trong phòng hiện chỉ có một ngọn nến gần giường đang phát sáng nên hắn không nhìn thấy rõ gương mặt người đối diện nhưng chỉ dựa vào ánh nến phản chiếu trên gương mặt kia hắn vẫn có thể khẳng định được đó là một người rất đẹp, một vẻ đẹp phi giới tính.
Ngoài người đó ra vẫn còn một nam tử khác đang đứng phía sau.
“Hứa đừng nói gì cả ta sẽ buông tay.”
Sử Hồng bỗng nhiên nhớ lại lần