“Vậy hai người tìm ta là có chuyện gì?”
Thanh Ngôn ngồi hẳn lên giường đối mặt với Sử Hồng rồi nói:
“Ngươi có biết chuyện Tiểu Húc muốn tiêu diệt Nhật Nguyệt Lâu không?”
“Có.
Ta có nghe nói qua.
Thái tử đã đề nghị dẫn người đi tiêu diệt Nhật Nguyệt Lâu nhưng bệ hạ đã từ chối.”
“Không chỉ bệ hạ từ chối, rất nhiều người cũng sẽ không đồng thuận.
Trong mắt bọn họ Nhật Nguyệt Lâu tuy là một tổ chức sát thủ nguy hiểm nhưng cũng là nơi mà bọn họ có thể xử chết những kẻ mà họ không thể giết được.
Nhưng Tiểu Húc không chấp nhận.
Nó đã tập hợp những thuật sĩ ở những nước khác cùng nhau muốn diệt Nhật Nguyệt Lâu.”
Sử Hồng cuối cùng đã hiểu tại sao hai thuật sĩ Khúc Phong và Lăng Tuyết lại có mặt ở đây cùng lúc như vậy.
Cách hành động quyết liệt đó rất đúng với suy nghĩ của Tinh Húc.
“Thật ra nếu Tiểu Húc không làm vậy thì ta cũng đã nghĩ đến chuyện hủy Nhật Nguyệt Lâu rồi.
Ta sẽ cùng các huynh đệ rời khỏi nơi này lập một tiêu cục và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng với vị trí khá đặc biệt của nó, đâu phải muốn hủy là hủy.
Nếu đột nhiên hủy nó sẽ dẫn đến khá nhiều rắc rối về sau này.
Việc Tiểu Húc dẫn quân tiêu diệt Nhật Nguyệt Lâu lần này là một cơ hội để ta có danh chính ngôn thuận dẹp đi tổ chức này.
Chỉ là đi kèm với nó sẽ xảy ra rủi ro không nhỏ.”
“Rủi ro như thế nào?” Bỗng nhiên Phượng Cẩn nói thế khiến Sử Hồng có linh cảm không hay.
“Thuật sĩ bọn ta tuy được ban cho phép thần thông, được xưng tụng là thần tiên của nhân gian, nhưng cái giá phải trả chính là tuổi thọ của bản thân.
Mỗi lần bọn ta thi pháp đều sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của mình.
Đó là lý do tại sao thuật sĩ bọn ta đều sống không được lâu.
Ngươi đã quen với Tiểu Húc một thời gian chắc hẳn đã có nghi ngờ rồi.”
Sử Hồng gật đầu, gương mặt không giấu nổi vẻ đau đớn, xót xa.
Hắn quả nhiên đoán không sai.
Ông trời không cho không ai cái gì, được cái này mất cái kia.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ cái giá phải trả lại lớn như thế.
Hắn chỉ nghĩ có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mà thôi.
Từ lúc hắn quen biết Tinh Húc đã thấy y sử dụng phép thuật mấy lần, vậy có phải tuổi thọ của y đang giảm nhiều lắm không?
“Tuổi thọ của Đường Tinh Húc có phải...”
“Nếu ta đoán không nhầm chắc hẳn chỉ còn sống được vài năm nữa.”
Hai bàn tay siết chặt, môi mím lại.
Hắn đau trong lòng, đau đớn và tức giận.
Tinh Húc năm nay chỉ mới hai mươi thế mà chỉ còn sống được vài năm.
Y chắc chắn biết rõ tình trạng của bản thân, tại sao vẫn cứ hết lần này đến lần khác sử dụng phép thuật?
“Cái tên đó sao lại ngốc như vậy? Biết rõ bản thân có điểm yếu còn cố gắng thi pháp.
Hắn không cần mạng nữa sao?”
“Tiểu Húc từ nhỏ đã là một người theo lý tưởng chính nghĩa.
Ngay khi biết mình là thuật sĩ nó đã có ý định sẽ dùng toàn bộ khả năng để phục vụ cho đất nước rồi.
Từ nhỏ nó đã như thế, khi trưởng thành rồi cũng chưa từng thay đổi.
Hơn nữa, Tiểu Húc là thái tử.
Thằng bé luôn cho rằng trách nhiệm của bản thân là rất lớn.
Thi pháp cứu dân là chuyện không thể không làm.”
Cho nên Sử Hồng rất ghét y.
Bây giờ lại càng ghét hơn.
Sao y không ích kỷ một chút? Cái chính nghĩa chết tiệt của y có giữ được mạng cho y không? Y không còn mạng nữa thì lấy đâu mà làm chính nghĩa?
Sử Hồng ngẩng đầu nhìn hai người kia.
Trông gương mặt của họ nhìn thì có vẻ chỉ ngoài ba mươi nhưng trên đầu dường như đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Hắn không kìm được hỏi:
“Còn hai vị thì thế nào? Hai vị làm thuật sĩ lâu như vậy rồi còn có thể sống được bao lâu?”
Thanh Ngôn bật cười.
“Chắc không được chục năm nhưng ít ra vẫn khả quan hơn Tiểu Húc.
Thuật sĩ bọn ta tuy thi pháp nhiều sẽ giảm tuổi thọ nhưng nếu ngừng lại mấy năm không đụng gì đến nó thì tuổi thọ sẽ được cải thiện đôi chút.
Nhưng với Tiểu Húc, thằng nhóc chắc hẳn sẽ không đồng ý chuyện này đâu.”
Sử Hồng cúi đầu im lặng.
Thanh Ngôn nói đúng.
Người như Tinh Húc chắc chắn sẽ không chịu làm như thế.
Cho nên hắn mới tức.
Tên ngốc này!
“Bọn ta đến tìm ngươi chính là để tìm một cách để giải quyết chuyện này thật thỏa đáng giảm thiệt hại cho cả hai bên một cách thấp nhất.” Thanh Ngôn lấy từ trong người ra một chiếc bình nhỏ màu xanh ngọc đưa đến trước mặt Sử Hồng, nói tiếp: “Nếu lén cho ba người uống lọ dược này.
Khi trận chiến xảy ra đến một thời điểm nhất định cả ba sẽ cùng mất đi công lực tạm thời.
Bọn ta chỉ việc đánh ngất chúng.
Đến khi chúng tỉnh lại thì trận chiến đã kết thúc.
Nhật Nguyệt Lâu biến thành một đống hoang tàn.
Ba người đó dĩ nhiên trở thành người chiến thắng mà không cần tiêu hao mấy năm tuổi thọ.”
“Phải hạ dược sao? Sao hai người không nói chuyện này với Đường Tinh Húc để y cùng diễn một vở kịch có phải sẽ tốt hơn không?”
“Ngươi nghĩ với tính cách của nó sẽ chịu đồng ý cùng ta diễn kịch?”
Thanh Ngôn nói không sai.
Tinh Húc thậm chí mặc kệ bị phản đối vẫn tự mình tổ chức đội quân đi đánh Nhật Nguyệt Lâu lại còn mang tư tưởng chính nghĩa như y thì đời nào chịu cùng người khác diễn kịch để lấy danh tiếng cho mình.
Cho nên mới nói cái tên này đúng là đồ ngốc mà.
“Nhưng tiền bối, người là sư phụ của y.
Có thể y sẽ chịu nghe lời người.”
Thanh Ngôn buồn bã lắc đầu.
“Ta đã bỏ thằng bé đi suốt mười năm không một lá thư, không một tin tức.
Ta vốn không có mặt mũi gặp nó huống chi lại đề nghị nó làm chuyện mà nó ghét nhất.”
“Nhưng người làm như thế sau này hắn biết chuyện cũng sẽ rất đau buồn.”
“Không sao.
Ta cũng không định giấu nó lâu.
Ngay