Cảnh Điền đã tỉnh lại từ đêm qua.
Hắn chỉ bị người của Lăng Tuyết đánh thuốc mê sau đó đem vứt hắn ở một khu đất trống vắng người bên ngoài kinh thành.
Ngoài bị xây xát ngoài da thì không bị thương gì nghiêm trọng.
Đêm qua lúc hắn tỉnh dậy thì nhìn thấy Ngụy Dân đứng bên cạnh.
Y kể cho hắn nghe tất cả mọi việc sau khi hắn bị đánh thuốc mê rồi khuyên hắn yên tâm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hắn đã dậy vừa nghe chủ nhân mình muốn tìm mình, hắn vội vàng chạy đến ngay.
Nhìn vị chủ nhân bình thường vẫn luôn xinh đẹp trắng trẻo của mình bây giờ bị vải trắng băng khắp người khiến hắn không khỏi xót xa.
Sử Hồng nhìn thấy vẻ mặt đau xót của Cảnh Điền vội vàng an ủi:
“Ta không sao.
Chỉ là bị vết thương ngoài da, qua một hai ngày là tháo băng được rồi.”
“Nhưng sợ rằng sẽ để lại sẹo mất.
Lão gia mà biết chuyện này sẽ đau xót vô cùng.”
“Vậy thì đừng nói cho cha ta biết.
Mấy ngày nay chúng ta tạm thời ở lại đây.
Chờ khi vết thương bình phục rồi về.”
“Chủ nhân, người đi một đêm không về đã đủ để lão gia lo sốt vó rồi.
Giờ còn đi liền đến mấy ngày thì liệu lão gia có Y đồng ý không?”
“Ta sẽ viết một bức thư gửi cho cha.
Cha sẽ đồng ý thôi.”
Sử Hồng thấy vẻ mặt của Cảnh Điền vẫn tỏ vẻ rất lo lắng liền ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi sao thế? Không tin vào khả năng thuyết phục của ta?”
“Cái đó...!Thuộc hạ cho rằng chủ nhân nên suy nghĩ thật kỹ nên dùng lý do gì để xin phép lão gia.
Cách đây hơn một năm, lúc người còn yêu say đắm thái tử điện hạ, người từng viết một bức thư cầu xin lão gia cho ở lại phủ thái tử hai ngày để tiện bề câu dẫn điện hạ mà còn bị lão gia kiên quyết phản đối.
Bây giờ người lại muốn được ở lại phủ thái tử mà không muốn liên quan gì đến chuyện tình cảm với điện hạ e là không thể rồi.”
Sử Hồng ôm đầu.
Quả nhiên nguyên chủ trước kia đúng là đủ điên rồ.
Để câu dẫn thái tử chuyện gì cũng dám làm.
Nếu như ngày đó Khang vương không tìm cách ngăn chặn hành động điên rồ đó của nguyên chủ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng bây giờ muốn có cớ để ở lại nơi này mấy ngày hắn nghĩ mình cũng phải lấy một lý do điên rồ không kém.
Cứ thế này riết có lúc hắn còn tưởng mình cong thiệt.
...***...
Đi cùng Sử Tân Vinh đến gặp Tinh Húc còn có hai vị quan nữa, đều là những người giữ chức vị quan trọng trong triều đình.
Tinh Húc nhìn là đoán ra ngay ông ta đến đây là có mục đích gì.
Mấy ngày nay hắn đều bị làm phiền bởi chuyện này.
“Các vị đến đây có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Ta còn có việc, không có nhiều thời gian để tiếp chuyện.”
“Thái tử điện hạ, thần và các quan viên đã ngồi lại thảo luận kĩ với nhau nên đến đây là muốn đề nghị với điện hạ một phương án.
Nhật Nguyệt Lâu đúng là không nên tồn tại, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ nhưng bây giờ hoàn toàn không thích hợp.
Các quốc gia khác ít nhiều đều cần có sự giúp đỡ của Nhật Nguyệt Lâu để tiêu diệt những kẻ thù mà bản thân không thể ra tay.
Nếu muốn tiêu diệt tổ chức này ít nhất cũng phải cho các nước khác một thời gian để quen dần với việc không sử dụng đến sức mạnh của bọn chúng.
Đến lúc đó không cần điện hạ phải ra tay thì các quốc gia khác cũng tập hợp quân để tiêu diệt chúng rồi.”
“Vậy sao? Vậy ý vương gia là bản thái tử phải đợi mấy năm?”
“Khoảng ba năm.”
Tinh Húc giận dữ đập mạnh tay xuống bàn.
“Ba năm? Đó là phương án mà các ngươi bàn luận mãi mới ra đấy hả? Đợi ba năm thì ta cũng đã nằm trong quan tài rồi.
Xin lỗi.
Ta không kiên nhẫn được lâu như thế.
Tốt nhất bây giờ có cơ hội thì nên tiêu diệt chúng ngay tránh đêm dài lắm mộng.
Còn phản ứng của các nước khác, các ngươi không cần phải lo.
Đi cùng với ta tiêu diệt bọn chúng còn có hai thuật sĩ của Thần quốc và Đại Vũ quốc.
Bọn họ muốn phản đối thì cứ thử đi.”
“Điện hạ...”
“Quốc có quốc pháp.
Kẻ có tội thì đã có luật pháp trừng trị.
Không trừng trị được thì thuê sát thủ giết, thế thì còn cần luật pháp làm gì? Vứt cho chó gặm hết đi! Nhật Nguyệt Lâu nhất định phải tiêu diệt.
Không còn tổ chức ám sát đó nữa các quốc gia khác phải tự biết mình mà cố gắng lên thôi.
Thời gian dài sợ gì không quen được.”
“Điện hạ, ngay với chính Vĩnh Hy quốc chúng ta trong lịch sử dựng nước đã không ít lần sử dụng đến sức mạnh của Nhật Nguyệt Lâu.
Bây giờ chúng ta không cần chúng nữa thì ra tay tiêu diệt.
Như vậy có khác gì kẻ bội tình bạc nghĩa!”
Tinh Húc lườm mắt nhìn Sử Tân Vinh.
Môi bỗng câu lên một nụ cười nửa miệng.
“Giờ Khang vương lại dám chỉ trích ta bội tình bạc nghĩa? Năm xưa chúng ta thuê chúng có tiền trao cháo múc đàng hoàng, không nhờ vả, không giúp đỡ, chỉ đơn giản là giao dịch.
Cảm thấy nguy hiểm thì nên tiêu diệt.
Lý do đơn giản như vậy lý do đâu mà gán cho ta cái tội bạc nghĩa? Hơn nữa năm xưa kẻ giao dịch với bọn chúng là ngươi.
Tội nghiệt do ngươi gây ra đừng có đẩy trách nhiệm lên ta!”
Sử Tân Vinh biết chuyến này đi vô ích rồi.
Nhìn thái độ kiên quyết của Tinh Húc như thế có lẽ không ai hay cái gì có thể lay chuyển quết định của y.
Chuyện này hắn cũng đã đoán từ trước.
Hắn đến đây chỉ muốn thử sức mình lần cuối mà thôi.
“Nếu điện hạ đã có lời như thế vi thần không còn gì để nói nữa.
Chỉ mong ngày sau điện hạ sẽ không cảm thấy hối hận với quyết định của mình ngày hôm nay.”
“Khang vương yên tâm.
Ta sẽ không hối hận.”
Sử Tân Vinh ra hiệu cho hai quan viên kia lui ra ngoài trước mới quay lại hỏi Tinh Húc:
“Chuyện công việc đã xong, vi thần muốn hỏi điện hạ chuyện nhà.
Đêm qua điện hạ giữ con trai của vi thần ở lại qua