Sử Tân Vinh nhìn bức thư của con trai không nhịn được nhíu mày.
Trong thư Sử Hồng bày tỏ ước mong được ở lại phủ thái tử thêm mấy ngày.
Nó nói thái tử điện hạ đã bắt đầu có tình cảm với mình.
Đây là một cơ hội rất lớn nên muốn tận dụng để làm tăng thêm hảo cảm.
Đây không phải là lần đầu Sử Hồng cầu xin ông chuyện này, nhưng trước kia là do ông cảm thấy điều đó chẳng đem lại kết quả gì thậm chí còn có thể khiến thằng bé gặp nguy hiểm nên mới phản đối.
Còn giờ chính ông cũng nhận ra Tinh Húc dường như đã bắt đầu có tình cảm với Sử Hồng cho nên ông sẽ không từ chối.
Nhưng cái cách viết thư của thằng bé khiến ông cứ cảm thấy là lạ nhưng không biết là lạ ở chỗ nào.
Sử Hồng không hay viết thư.
Nếu có gì muốn nói thằng bé thường tự mình truyền đạt hoặc chí ít sẽ bảo Cảnh Điền chuyển lời, chỉ khi đặc biệt lắm mới gửi thư.
Cho nên những bức thư của con gửi ông đều giữ gìn nó rất kỹ, còn thỉnh thoảng lấy ra đọc.
Sử Hồng viết thư không khéo, lời lẽ vẫn khá vụng về nhưng lời lẽ thật thà, có gì nói nấy.
Bức thư lần này gửi tuy cách viết vẫn vụng về như vậy nhưng ông có cảm giác như người viết cố gắng vụng về hơn là tự nhiên nó như thế.
Hay là do lâu rồi Sử Hồng mới gửi thư cho nên ông nghĩ nhiều rồi?
Sử Tân Vinh nghĩ ngợi một hồi quyết định lấy những bức thư cũ ra đọc lại một hồi sau đó lấy ra so sánh.
Ông phát hiện ra chữ viết trên bức thư này rất giống những bức thư còn lại nhưng nhìn kĩ vẫn có chút khác biệt.
Không chỉ vậy lời lẽ trong bức thư tuy đã cố che giấu nhưng vẫn còn chút gì đó khách sáo.
Sử Tân Vinh thần người bàng hoàng nghĩ không lẽ người viết bức thư này không phải Sử Hồng viết?
...***...
Lúc Tinh Húc nêu ra ý định của Sử Hồng muốn mời hai người kia cùng uống rượu xóa tan hiểu lầm ngay lập tức đã nhận về hai luồng ý kiến trái chiều.
Khúc Phong thì không cần phải nói, đồng ý cả hai tay hai chân.
Nhưng chính vì cái cách đồng ý có phần phấn khích của y khiến Tinh Húc không khỏi nghi ngờ và lo lắng.
Cái tên đào hoa này không biết lại định giở trò gì.
Với riêng Lăng Tuyết thái độ lại hoàn toàn trái ngược.
Cô nàng phản đối ngay từ đầu.
Lý do rằng Tinh Húc không nên tin vào những lời mà Sử Hồng nói.
Cô nàng đã làm ra hành động như vậy không lý gì mà y có thể có ý định làm hòa nhanh như thế.
Y đâu phải thánh mẫu.
"Tinh Húc, huynh không nên bị vẻ ngoài yếu đuối của hắn ta lừa bịp.
Huynh quên trong quá khứ hắn ta đã làm ra những chuyện gì để quyến rũ huynh à? Hắn ta là người ăn miếng trả miếng, có thù tất báo.
Chắc chắn hắn ta làm chuyện này chỉ vì muốn trả thù ta mà thôi.
Hai người muốn đi thì đi.
Ta không đi."
"Lăng tiểu thư không nên lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy chứ." Sử Hồng đột nhiên từ bên ngoài bước vào lên tiếng.
Tinh Húc nhìn thấy hắn vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi:
"Sức khỏe ngươi chưa hồi phục ra đây làm gì?"
"Ta không có yếu đuối như thế." Sử Hồng ngăn lại khi thấy Tinh Húc có ý định đến đỡ mình.
Hắn cảm thấy khá khó hiểu và không quen khi thấy y chăm sóc mình như vậy.
"Nếu ta còn không đến không biết sẽ còn bị ai đó xuyên tạc ý định của mình đến thế nào."
Lăng Tuyết tức giận khi Sử Hồng nhìn mình khi nói câu đó.
Muốn diễn kịch nữa à?
"Lăng tiểu thư nói đúng lắm.
Sau những gì mà tiểu thư đã làm với ta, ta dĩ nhiên không thể có thiện cảm gì với tiểu thư.
Ta làm thế này chỉ vì nghĩ cho thái tử điện hạ mà thôi.
Chúng ta ở chung cùng trong phủ thái tử, cho dù không muốn cũng sẽ đụng mặt nhau.
Ta không muốn khiến điện hạ khó xử, huống chi đây chỉ là hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Giữa ta và thái tử điện hạ chẳng có gì cả.
Những chuyện mà tiểu thư biết đều đã là quá khứ rồi, với hiện tại không liên quan.
Nếu Lăng tiểu thư vẫn không tin thì hiện giờ ở đây ba mặt một lời, tiểu thư hỏi điện hạ xem."
Cùng lúc Lăng Tuyết và Khúc Phong đều quay qua nhìn Tinh Húc với ánh mắt vừa ngạc nhiên lại có chút cảm thông.
Bọn họ đều dễ dàng nhận ra Tinh Húc có ý với Sử Hồng nhưng y lại phủ nhận thẳng thừng như vậy chứng tỏ là thái tử yêu đơn phương à?
Chính Tinh Húc cũng sững sờ khi Sử Hồng giữa bao nhiêu người lại yêu cầu hắn phủ sạch quan hệ giữa cả hai như thế.
Từ lần nói chuyện trước hắn đã có hi vọng nhỏ nhoi nào đó rằng Sử Hồng vẫn còn tình cảm với mình nhưng bây giờ thì hi vọng đó đã bị dập tắt hoàn toàn.
Thôi vậy.
Y không có cũng tốt.
Dù sao hắn cũng không sống được mấy năm nữa.
Nếu y không có tình cảm với hắn thì khi hắn ra đi cũng sẽ không cảm thấy đau khổ.
Suy nghĩ trong lòng là thế nhưng bản thân vẫn cảm thấy rất đau đớn.
"Đúng là như thế.
Giữa bọn ta không có gì ngoài quan hệ bằng hữu đơn thuần.
Lăng Tuyết, ngươi nên xin lỗi Sử Hồng đi."
Lăng Tuyết có thể nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt Tinh Húc.
Xem ra nàng đúng là đã hiểu lầm.
Sử Hồng vậy mà lại không còn tình cảm với Tinh Húc.
Cho dù không hiểu lý do tại sao lại như vậy nhưng đây là cơ hội dành cho nàng.
Lăng Tuyết đến trước mặt Sử Hồng hơi cúi người nói:
"Là ta đã sai rồi.
Ta không nắm rõ tình huống đã hành động lỗ mãng hại đến Khang thế tử.
Mong thế tử tha thứ cho ta."
Hành động của Lăng Tuyết khiến Sử Hồng có chút giật mình, cũng rất kinh ngạc.
Mới nãy khó chịu với hắn là thế vậy mà giờ thành khẩn xin lỗi hắn như vậy.
Quả nhiên sau khi biết hắn và Tinh Húc không có gì với nhau, thái độ cô nàng thay đổi nhanh thật.
Lăng Tuyết rất xinh