Tử Lâm đã biết Sử Hồng ở đây dĩ nhiên Tinh Húc không thể giấu.
Hắn cũng không hiểu làm sao thằng bé lại biết được chuyện này.
Hắn để Tử Lâm nghỉ ngơi trong phòng còn tự mình hắn đi tìm Sử Hồng trước.
Lúc hắn đến Sử Hồng vừa mới ăn xong điểm tâm.
Nhìn thấy hắn tới Sử Hồng vẫn như cũ, chẳng mảy may để tâm.
Đã qua ba ngày kể từ hôm đó sắc mặt của Sử Hồng đã tốt lên nhiều.
Hắn cũng cảm thấy đỡ lo hơn một chút.
Có một điều hắn cảm thấy khá lạ.
Mấy ngày nay gặp nhau ở buổi thượng triều nhưng Sử Tân Vinh không hề hỏi thăm hắn về con trai mình như bình thường ông ta vẫn làm.
Hắn đang nghĩ không lẽ ông ta lại tin tưởng hắn như thế, làm mất công hắn suy nghĩ cả buổi cách làm sao qua mắt được ông ta.
"Tử Lâm đang ở đây."
Sử Hồng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
"Ngươi đón nó đến đây sao?"
"Không.
Nó tự mình đến.
Không hiểu tại sao nó lại biết được ngươi đang ở đây, thế là tự mình tới còn nói muốn gặp ngươi."
Sử Hồng sững người, có vẻ rất kinh ngạc.
Nhìn y như thế Tinh Húc trực tiếp xoá bỏ luôn nghi ngờ cho rằng chính Sử Hồng bí mật báo tin cho thằng bé.
"Ngươi biết mình nên nói những gì rồi chứ? Chuyện của chúng ta không cần nó phải lo lắng."
"Ngươi yên tâm.
Ta đã nói rồi, chẳng qua chỉ là bị chó cắn, chẳng có gì đáng phải bận tâm."
Tinh Húc tức giận, bàn tay đột ngột tóm chặt lấy cổ tay Sử Hồng lúc y vừa quay đầu đi.
"Ngươi nhất thiết phải đối xử với ta như vậy sao? Ta biết chuyện ta đã làm với ngươi là không thể tha thứ nhưng ta không cố ý.
Nếu ở trong tình trạng tỉnh táo ta chắc chắn sẽ không làm như thế.
Tất cả đều không phải vì ta yêu ngươi sao? Bởi vì yêu ngươi nên dụ.c vọng sâu bên trong ta mới muốn có được ngươi.
Ngươi phải đặt mình vào vị trí của ta mà suy nghĩ cho ta chứ!"
Sử Hồng khựng lại, không hiểu đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau mới thấy y quay lại nói với gương mặt rất lạnh nhạt:
"Ngươi nói ngươi yêu ta nhưng xin lỗi, ta không cảm nhận được."
Câu nói đó triệt để đánh tan chút hi vọng cuối cùng còn sót lại bên trong Tinh Húc.
Những ngày qua hắn luôn cố gắng chăm sóc cho y thật tốt.
Việc gì cũng cố gắng tự mình làm.
Hắn cho y thấy rằng hắn thực sự hối lỗi rồi.
Nhưng bao cố gắng của hắn chỉ đổi lại được một chữ: "không cảm nhận được."
Là hắn yêu sai cách rồi phải không? Tại sao lần đầu tiên hắn biết yêu là như thế nào thì chuyện tình của hắn lại rơi vào tỉnh cảnh trớ trêu thế này? Ngày trước khi Sử Hồng ngày đêm theo đuổi hắn thì hắn ghét bỏ, ghê tởm, thậm chí còn nhiều lần muốn ra tay giết người.
Đến lúc hắn bắt đầu có tình cảm với Sử Hồng thì y đã chẳng còn thích hắn nữa.
Hắn đau đớn, hối hận đến vô cùng.
Hối hận vì ngày xưa đã không biết trân trọng y hơn, hối hận vì bản thân ấu trĩ, chỉ biết xử sự theo cảm tính.
Đến bây giờ sự tình đã đến thế này hắn còn có thể cứu vãn được không?
Nhìn Sử Hồng ngày nào cũng lạnh nhạt với hắn, thậm chí có lúc còn xem hắn như không khí, hắn không thể chịu được.
Đã mấy ngày rồi hắn không thể nào ngủ ngon.
Hắn biết Sử Hồng cũng không thoải mái.
Hắn thực sự đã nghĩ đến việc buông tay.
"Nếu ngươi hứa với ta từ giờ sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt ta sẽ thả Cảnh Điền ra, cũng sẽ sắp xếp cho ngươi trở về nhà.
Ta sẽ không giam giữ ngươi nữa."
Sử Hồng ngạc nhiên quay lại nhìn hắn.
"Ngươi không sợ ta là tay trong của Nhật Nguyệt Lâu nữa sao?"
"Giờ ngươi có phải hay không cũng không thể điều tra được trong ngày một ngày hai, cũng chẳng còn quan trọng gì nữa.
Dù sao thì cũng không thay đổi được sự thật là ngươi đã từng lừa ta.
Quan hệ của chúng ta đã đến thế này cứ tiếp tục giáp mặt làm khổ nhau cũng không phải là cách.
Ngươi đâu có muốn nhìn mặt ta, đúng không?"
"..."
"Thôi.
Ngươi đi đi.
Đừng để Tử Lâm phải đợi lâu."
Sử Hồng kinh ngạc nhìn theo Tinh Húc.
Hắn nghi ngờ liệu có phải y có ý đồ gì khác không, tại sao thái độ lại thay đổi nhanh như vậy? Y chịu thả hắn về?
...***...
Tử Lâm và Sử Hồng gặp lại, không khí rất vui vẻ như mọi lần bọn họ gặp nhau, nhìn qua không có gì khác lạ cả.
Tinh Húc cũng ở đó, cư xử với Sử Hồng rất đỗi bình thường như không có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
Sử Hồng cũng rất chủ động hợp tác diễn kịch với hắn.
Tinh Húc không phải là lo lắng gì.
Hắn biết rõ tính của Sử Hồng, chắc chắn sẽ không để lộ chuyện riêng của bản thân cho Tử Lâm biết.
Hắn ở đây đơn giản là vì hắn muốn thế mà thôi.
Không khí vui vẻ giữa ba người với nhau như thế này cảm giác như một gia đình vậy.
"Ta còn có việc, đi trước nhé.
Trước bữa ăn tối ta sẽ quay lại."
"Vâng.
Ca ca cứ yên tâm giao Hồng ca ca cho đệ."
Tinh Húc bật cười xoa đầu thằng bé.
Hắn liếc mắt nhìn Sử Hồng nhưng y lại né tránh ánh mắt của hắn.
Đợi Tinh Húc đi rồi Tử Lâm quan sát thấy thái độ của Sử Hồng cũng không hề khác đi mới thở dài nói:
"Huynh ấy không có ở đây.
Các huynh không cần cố gắng diễn kịch trước mặt đệ nữa đâu."
Sử Hồng kinh ngạc nhìn cậu nhóc.
"Đệ đang nói gì thế? Bọn ta đâu có diễn kịch."
"Thật là… Các huynh tại sao ai cũng xem đệ như con nít vậy? Đệ cũng sắp sửa mười sáu tuổi rồi, sắp thành thân luôn được rồi đó."
Sử Hồng nghe vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười.
Hắn xém nữa quên mất rằng nam nhân cổ đại thành thân từ rất sớm.
Cho nên mới nói Tinh Húc đã hai mươi mà chưa nạp phi đã là trễ rồi.
Hắn lúc ở hiện đại còn là thanh niên hai mươi hai cái xuân xanh còn chưa có bạn gái kìa.
Về đến thế giới này thoắt cái biến thành một tên nhóc mười tám tuổi, không những vậy lại còn đoạn tụ.
Giờ hắn còn bị một nam nhân khác cư.ỡng bức, liệu có tư cách để cưới vợ nữa không đây?
"Hồng ca ca, có phải huynh hận ca ca đệ lắm không?"
Câu hỏi của Tử Lâm khiến Sử Hồng giật mình.
"Đệ nói gì thế? Không lẽ đệ…"
"Chuyện của hai huynh đã có người kể với đệ đại khái rồi.
Đệ đến đây chủ yếu là vì việc này.
Hồng ca ca, huynh nói thật cho đệ biết đi.
Huynh hận ca ca đệ lắm phải không?"
Tử Lâm nắm lấy cánh tay hắn nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương của chú cún bị bỏ rơi, bất giác khiến hắn nhớ lại