Tinh Húc đến phòng của Tử Lâm sau bữa tối để hỏi xem rốt cuộc thằng bé đã làm cách nào mà có thể khiến Sử Hồng thay đổi thái độ như vậy.
Tử Lâm chỉ nhún vai nói:
"Chán hai người lắm cơ.
Rõ ràng ai cũng quan tâm nhau như thế nhưng toàn chỉ giữ trong lòng chứ không chịu nói ra lời.
Nếu huynh chịu bày tỏ với Hồng ca ca sớm hơn thì chắc chắn Hồng ca ca sẽ không lừa huynh lâu như thế.
Bây giờ huynh gây chuyện rồi có nói gì người ta cũng không tin huynh chứ sao.
Rốt cuộc phải để người ngoài như đệ nói hết ra."
"Đệ đã nói gì với hắn?"
"Còn nói gì nữa, thay huynh tỏ tình thôi."
"Đệ…" Tinh Húc đỏ bừng mặt.
"Đệ biết ta thích hắn?"
"Chuyện đó cả phủ này đều biết, chỉ có hai người là không nhận ra thôi.
Cả huynh, cả Hông ca ca đều ngốc như nhau.
Yêu nhau cũng không nhận ra để rồi tự làm khổ nhau vậy đó."
Vậy ra thái độ của Sử Hồng thay đổi là vì y đã tin rằng hắn yêu y thật sao?
"Nhưng làm sao đệ khuyên được hắn hay vậy? Lúc trước ta đã mấy lần tỏ tình nhưng hắn đều không tin."
"Huynh thử đứng ở vị trí của Hồng ca ca mà suy nghĩ thử xem.
Huynh cưỡ.ng bức người ta xong rồi nói lời yêu với người ta thì ai tin được.
Đổi lại là huynh, huynh tin không?"
Tinh Húc ngệt mặt ra một lúc rồi đáp: "Tin."
"Huynh im đi!" Tử Lâm mắng hắn.
"Tóm lại đệ đã làm những gì có thể rồi.
Việc còn lại là phụ thuộc vào huynh.
Nếu muốn Hồng ca ca tha thứ cho huynh e là còn xa lắm."
Tinh Húc chỉ thở dài không nói gì.
Hắn vốn biết là như vậy rồi.
Lúc này Kim Yến đột ngột tiến vào bên trong nói nhỏ với hắn cái gì đó.
Tinh Húc vội vàng rời khỏi phòng.
"Ca ca, có chuyện gì vậy?" Sự gấp gáp của Tinh Húc không khỏi khiến Tử Lâm lo lắng.
"Không sao.
Đệ cứ ở yên đây."
Tinh Húc chỉ kịp nói như thế rồi nhanh chóng rời đi.
Cảnh Điền đã trốn thoát.
Ở dưới sự giám sát của các thị vệ khác mà vẫn trốn được.
Chuyện này quá đỗi kì lạ.
Nếu Cảnh Điền đã trốn thì nhiều khả năng sẽ đi tìm chủ nhân của y, Sử Hồng.
Hắn cần phải đến chỗ Sử Hồng ngay lập tức.
...***...
Lúc nhìn thấy Khúc Phong đột ngột xuất hiện, Sử Hồng đã vô cùng kinh ngạc.
Hắn còn chưa kịp hỏi câu nào y đã bế hắn trên tay nói: "Ta đưa ngươi trốn khỏi đây."
Sử Hồng bất ngờ đến không biết nên phản ứng như thế nào.
Từ lúc bị Tinh Húc bắt giam sau đó chuyển qua giam lỏng, hắn ngày nào cũng mong muốn trốn khỏi đây.
Nhưng sau khi nói chuyện với Tử Lâm, tâm lý của hắn có chút thay đổi.
Hắn không còn quá muốn rời khỏi nơi này, tránh xa Tinh Húc nhiều như trước.
Và lại đúng ngay lúc này, Khúc Phong tới tìm hắn.
"Xin lỗi vì bây giờ mới đến tìm ngươi nhưng Tinh Húc cho người canh gác nghiêm ngặt quá.
Ta mãi mới tìm được cơ hội cứu Cảnh Điền để hắn ra làm mồi nhử rồi mới đến cứu ngươi."
"Cảnh Điền thoát rồi à?"
"Ừ.
Có người của ta ở bên ngoài tiếp ứng nên hắn không sao đâu.
Giờ ta đưa ngươi đi.
Phải nhanh lên trước khi tên kia phát hiện ra."
Cứ như vậy Khúc Phong ôm Sử Hồng rời đi.
Mặc dù trong lòng còn nhiều vướng mắc nhưng dưới tình huống như vậy Sử Hồng dường như không có quá nhiều lựa chọn.
Hắn quyết định đi theo Khúc Phong.
Hắn nghĩ có lẽ bản thân cần rời khỏi Tinh Húc một thời gian để cẩn trọng suy nghĩ lại mọi việc.
Dù sao hiện tại hắn cảm thấy mình không thể thoải mái đối diện với y mỗi ngày được.
Tinh Húc tìm tới phòng Sử Hồng thì đã không thấy người đâu.
Hắn liền cho quân túa ra khắp nơi tìm kiếm.
Đúng lúc này thì bên ngoài cửa phủ có tiếng ồn ào.
Một thị vệ chạy vào báo:
"Bẩm điện hạ, bên ngoài xuất hiện mấy chục tên áo đen đánh vào bên trong này.
Bọn thuộc hạ sắp trụ không nổi."
Vừa nói đến đấy ngoài cửa đã nghe ầm một tiếng khá lớn.
Hơn chục tên áo đen lao vào tấn công phủ thái tử.
Các thị vệ vội vàng chạy ra nghênh chiến.
Tinh Húc bình tĩnh quan sát.
Hắn nhận thấy nhóm này dường như chỉ cố ý làm rối loạn và thu hút sự chú ý của các thị vệ chứ không hoàn toàn muốn tấn công.
Phát hiện ra chuyện này Tinh Húc lớn giọng ra lệnh:
"Mặc kệ bọn chúng.
Các ngươi mau đi tìm Cảnh Điền đi!"
Biết kế hoạch bị lộ bọn chúng cũng không ở lại lâu.
Phá rối thêm một lúc chúng kéo nhau bỏ đi.
Dù chỉ được một thời gian ngắn nhưng cũng đủ để Khúc Phong đưa Sử Hồng rời khỏi thái tử phủ.
Lúc Sử Hồng ra ngoài thì gặp Cảnh Điền.
Hai chủ tử mừng rỡ chưa kịp nói câu nào đã cùng leo lên ngựa nhanh chóng bỏ đi.
Đến lúc Tỉnh Húc dẫn người chạy ra thì bọn họ đã chạy mất hút rồi.
"Không cần đuổi theo nữa.
Không nên làm kinh động giữa đêm.
Ta biết bọn họ chạy đi đâu."
Kim Yến ra lệnh cho các thị vệ quay lại làm việc.
Hắn dĩ nhiên cũng đoán ra bọn họ chắc chắn là chạy về Khang vương phủ, cho nên hắn rất lo lắng.
"Chủ tử, Khang vương gia…"
"Yên tâm.
Hắn sẽ không nói gì đâu."
Đúng vậy.
Hắn biết Sử Hồng sẽ không nói gì.
Chẳng phải y xem việc đó chỉ như bị chó cắn thôi hay sao.
Vừa nãy trong lúc tìm cách đuổi theo hắn đã suy nghĩ về chuyện này.
Kẻ có thể cứu được Cảnh Điền lại còn cướp được Sử Hồng ngay trong phủ, hơn nữa còn sắp xếp được cả một đội quân làm rối loạn phía bên ngoài phủ.
Người duy nhất có khả năng làm được chuyện này chỉ có thể là Khúc Phong.
Tên đó lẳng lặng rời khỏi thái tử phủ nhưng không hề trở về Thần Quốc mà vẫn luôn lượn lờ xung quanh đây tìm cơ hội cứu người.
Hắn đã đánh giá thấp sự lỳ lợm của tên này rồi.
Nhưng khiến hắn thất vọng hơn cả là đến cuối cùng Sử Hồng vẫn lựa chọn đi theo Khúc Phong rời bỏ hắn.
Bữa tối hôm nay thái độ của Sử Hồng đã có chút thay đổi.
Hắn cứ