Đi cả nửa tháng rốt cuộc thì Sử Hồng cũng đặt chân đến kinh thành.
Hắn phải cải trang mình già đi, giả làm người đánh xe chở rơm rạ mới có thể thuận lợi đi qua cổng thành.
Cảnh Điền không nghĩ là chủ nhân của mình lại dám làm xấu bản thân như thế, thậm chí mua lại bộ quần áo cũ của dân thường để giả cho giống.
Hắn nhìn không nỡ nhưng cản không được.
Nếu là trước kia chỉ riêng việc dính chút nước bẩn vào y phục là đã không chịu được bắt thay ngay bộ mới rồi.
Còn hình ảnh bây giờ đúng là không tin được.
Không ngờ chỉ một lần ngồi trong ngục suốt đêm đã thay đổi tâm tính của chủ nhân nhiều đến thế.
“Ngươi biết phủ thái tử ở đâu không?”
Cảnh Điền nhìn Sử Hồng một lúc.
Có vẻ như chủ nhân của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn ký ức.
Đường đến phủ thái tử, chủ nhân còn thuộc hơn cả đường về nhà, làm sao có thể không biết được chứ.
“Sao thế?”
“Không có gì.
Thuộc hạ nhớ.
Thuộc hạ sẽ đưa chủ nhân đến đó.”
Phủ của thái tử điện hạ ở sát ngay hoàng cung.
Tuy to lớn và bề thế nhưng Sử Hồng vẫn cảm thấy nó không hoàng tráng bằng Khang vương phủ.
Hắn biết võ nhưng không biết khinh công, muốn xâm nhập chỉ có thể nhờ Cảnh Điền giúp đỡ.
Đến lúc này hắn mới biết Cảnh Điền không chỉ võ công cao mà lá gan cũng rất lớn.
Lúc hắn đề nghị đột nhập vào phủ thái tử, y vâng lệnh ngay mà không một chút ngăn cản.
Hắn không khỏi ngạc nhiên mà quay qua hỏi y:
“Chúng ta cứ thế mà đột nhập vào ngươi không sợ lính canh của phủ thái tử phát hiện ra chúng ta sao? Nếu bị phát hiện là lớn chuyện đấy.”
“Cái đó là do chủ nhân không nhớ thôi.
Bọn họ đã sớm quen cảnh thuộc hạ đưa chủ nhân nhảy tường đột nhập vào phủ rồi.
Có nhìn thấy cũng xem như không biết gì thôi.”
Sử Hồng im bặt không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Hắn sợ mình hỏi tiếp sẽ lại biết thêm mấy hành động biế.n thái của nguyên chủ khiến hắn không nhịn được lại ngửa đầu chửi thề.
Hắn bắt đầu hoang mang không biết có nên đi tìm Đường Tinh Húc tiếp không? Cảm giác nếu chạm mặt nhau hắn sẽ không còn mạng để mà về.
Vừa nói đến đó một nhóm lính canh đi tuần đã phát hiện ra sự xuất hiện của hai người họ.
Sử Hồng giật mình theo bản năng muốn trốn nhưng Cảnh Điền lại khá bình tĩnh.
Nhóm lính canh thấy người lạ đột nhập lập tức thủ thế nhưng ngay sau đó liền thu lại.
Sử Hồng đã cải trang khá kỹ nên bọn họ không nhận ra nhưng Cảnh Điền lại không khó để nhận biết.
Một người trong số đó lên tiếng:
“Cảnh Điền phải không? Người bên cạnh ngươi không lẽ…”
“Các ngươi đoán đúng rồi đấy.
Ta thì còn có thể đi cùng ai được chứ?”
“Bọn thuộc hạ bái kiến thế tử.
Thái tử điện hạ hiện không có trong phủ đâu.
Ngài ấy vào cung từ sớm rồi.”
“Bọn ta biết rồi.
Các ngươi làm việc tiếp đi.”
Lúc nghe Cảnh Điền nói đã thấy đủ xấu hổ rồi, đến khi tận mắt nhìn thấy lính canh của phủ thái tử thấy hắn đột nhập phủ người ta như chuyện hiển nhiên càng khiến hắn xấu hổ đến muốn độn thổ ngay tại chỗ, chưa kể đến ánh mắt khinh thường của đám người đó dành cho mình.
“Chủ nhân, vào phòng của thái tử đợi chứ?”
Sử Hồng hoảng hồn.
“Vào phòng đợi luôn hả?”
“Vâng.
Đó vốn là sở thích của chủ nhân, nấp trong phòng ngủ của thái tử rồi đột ngột nhảy ra để có thể ôm ngài ấy.
Dần dần thái tử biết được trò này nên thường trước khi vào phòng sẽ gọi Kim Yến vào đó thám thính trước.”
“Cái… cái chuyện biế.n thái đó mà mấy người các ngươi cũng để cho ta làm được à? Thị vệ của phủ thái tử không ai ngăn cản sao?”
“Bọn họ có muốn cũng không ai dám.
Thân phận của chủ nhân lớn quá mà.
Bọn chúng làm phật lòng ngài thì sợ bị ngài ghét rồi giết luôn lúc nào không hay.
Thái tử cũng mặc kệ luôn thì chúng có thể nói gì được.”
Sử Hồng ôm trán.
“Thôi được rồi.
Đừng kể nữa.
Nếu đã không trốn được thì trực tiếp ra sảnh đợi y luôn đi, nhưng bảo bọn chúng đợi đến khi thái tử vào phủ hẵng báo.”
“Vâng.
Xin theo ý chủ nhân.”
...***...
Đến chiều Đường Tinh Húc trở về phủ, khi biết Sử Hồng đang ngồi chờ trong sảnh thì rất ngạc nhiên.
Hắn không ngạc nhiên vì Sử Hồng lẽ ra đang ở Hàng Châu mà lại xuất hiện ở đây vì hắn sớm đã đoán được rồi.
Một kẻ bám dính lấy hắn suốt ba năm dễ gì mà chịu buông tha cho hắn chứ, kiểu gì cũng tìm cách trốn về.
Hắn ngạc nhiên là vì tên kia vậy mà lại không nấp trong phòng mà ngồi đợi ở sảnh một cách quang minh chính đại.
Hay đây là một trò gì mới y bày ra.
“Chủ tử, để thuộc hạ vào cung báo với hoàng thượng.
Thế tử Khang vương đã được lệnh rời khỏi kinh thành vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Rõ ràng là hắn ta kháng chỉ.”
“Không được.
Khang vương gia có trong tay kim bài miễn tử có thể dùng được hai lần.
Cho dù lần này Sử Hồng có phạm tội chết thì hắn cũng không chết được.”
“Vậy ý của chủ tử là…”
“Hắn đã trốn đến đây tức là không muốn cho người khác biết.
Vậy thì chúng ta có giết hắn ở đây thì cũng không có ai biết cả.”
“Đây đúng là một ý hay thưa chủ tử.”
“Cho người phong tỏa toàn bộ phủ, không để cho hắn cơ hội thoát ra.
Lát nữa đi vào, ngươi khống chế Cảnh Điền, kéo y ra càng xa càng tốt.”
“Vâng, thưa chủ tử.”
...***...
Ngồi trong sảnh rảnh rỗi, Sử Hồng tháo bỏ lớp hóa trang trên mặt, trở về với nguyên dạng vốn có.
Hắn đi lượn xung quanh xem xét toàn bộ những đồ vật đang bày biện.
Gần như những thứ mà phủ thái tử có thì trong Khang vương phủ cũng đều có, thậm chí còn làm bằng chất liệu trân quý hơn.
Nhưng có một thứ mà Sử Hồng rất chú ý.
Đó là một bức vẽ một con nhạn bằng bút lông.
Nét vẽ nguệch ngoạc, hồn nhiên nhìn giống như của một đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Tờ giấy vẽ hơi nhăn có lẽ đã được giở ra gấp lại nhiều lần.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được có những giọt nước mắt thấm trên tờ giấy.
“Bỏ cái đó xuống! Đó không phải là thứ mà hạng người như ngươi có thể chạm vào.”
Sử Hồng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Hắn nhìn thấy một nam nhân mặc hoàng bào, hoa văn trên y phục là con rồng đỏ nhưng thân người khá nhỏ nhắn.
Đi phía sau là một nam nhân cao lớn mặc hắc phục, nhìn có vẻ là ảnh vệ.
Sử Hồng còn đang nghi hoặc thì Cảnh Điền đã quỳ xuống hô:
“Thái tử điện hạ.”
Thế ra đây chính là vị thái tử mà nguyên chủ yêu đến điên cuồng, làm đủ mọi chuyện biế.n thái để mong lấy lòng y.
Sử Hồng sờ cằm nghiêm túc quan sát.
Người này diện mạo cũng khá tuấn tú, cao tầm mét tám,