"Ngươi học võ công từ lúc nào vậy?”
“Ta học võ công lúc nào thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi bình thường cũng có quan tâm gì đến ta đâu.”
Tinh Húc nhíu mày.
Tuy hắn không thích lắm câu trả lời của Sử Hồng nhưng hắn phải thừa nhận là y nói không sai.
Bình thường hắn trốn Sử Hồng còn không kịp thì có rảnh đâu mà quan tâm y tập luyện cái gì.
Nhưng với những gì hắn biết về Sử Hồng thì con người này không giống là sẽ hứng thú với việc tập luyện võ thuật, nói gì đến chuyện có thể đánh tay đôi với hắn tốt như thế.
Có thể đạt đến trình độ này chứng tỏ y phải tập luyện từ nhỏ rồi.
Không lẽ lâu nay y trước mặt người khác đều là giả vờ? Còn nữa thái độ trả lời của Sử Hồng với hắn hình như không giống bình thường.
“Ngươi xuống khỏi người ta ngay! Muốn giết thì giết luôn đi, cho ta một nhát kiếm thật thống khoái.
Đừng có nói lảm nhảm nữa!”
Sử Hồng bình thường rất thích tiếp xúc với cơ thể của hắn.
Bị hắn đè lên người lại còn lột y phục như vậy y đã sớm hét lên sung sướng rồi.
Vậy mà cái thái độ của Sử Hồng như thế này quả thực rất khác lạ.
Thấy Tinh Húc mãi không có hành động gì Sử Hồng nhẹ nhàng rút thanh chủy thủ trong ngực xoay người đâm về phía Tinh Húc.
Tinh Húc bị trúng một dao vào cánh tay, chảy rất nhiều máu.
Sử Hồng vùng dậy nhưng vẫn bị Tinh Húc túm cổ áo đè xuống.
Chủy thủ bị y đá văng ra xa.
Tinh Húc bị đâm khá sâu, đau đến tận xương nhưng hắn lại càng tức giận hơn.
Không ngờ lại có ngày hắn bị một kẻ như Sử Hồng làm bị thương.
Sử Hồng không ngờ Tinh Húc bị đâm một nhát như thế mà vẫn còn sức lực lớn như vậy.
Bây giờ mà hắn thoát không được thì chết chắc.
“Khốn kiếp! Ngươi chỉ vì muốn có được ta mà sẵn sàng giao linh hồn cho ma quỷ.
Ta sẽ tận diệt cả cơ thể lẫn linh hồn ngươi để xem con quỷ kia lấy chỗ đâu mà ẩn náu.”
“Này, trí tưởng tượng của ngươi phong phú quá đó! Ma quỷ gì ở đây? Nếu mà có ma quỷ thật thì ngươi đã sớm chết rồi!” Sử Hồng gào lớn.
Đôi mắt Tinh Húc đột nhiên chuyển màu đỏ như máu.
Bàn tay vẫn đang nhỏ máu tong tong đột nhiên phát ra một luồng sáng đỏ.
Cánh tay đưa lên cao, ánh sáng kì lạ kia càng lúc càng đỏ rực như màu máu.
Sử Hồng cảm nhận được thứ này mà bị đánh xuống cơ thể thì chắc chắn thịt nát xương tan.
Hắn phải chạy nhưng hắn hiện tại không cựa quậy được.
“Chủ nhân!”
Cảnh Điền đúng lúc này chạy xộc vào.
Cả người hắn lúc này toàn thương tích, quần áo lấm bẩn.
Nhìn thấy Sử Hồng bị đè dưới đất lại sắp bị tấn công bởi sức mạnh của một thuật sĩ, hắn liều mạng lao vào nhưng nửa chừng lại bị Kim Yến nhảy tới đá một phát văng ra.
Tuy Cảnh Điền chạy tới không kịp nhưng nhờ sự xuất hiện kịp thời của y khiến hành động của Tinh Húc dừng lại trong một khắc, sức lực cũng còn tập trung như lúc nãy.
Sử Hồng nhân lúc đó vùng dậy đấm vào giữa mặt Tinh Húc.
Tinh Húc quá bất ngờ không kịp trở tay nên ngã ngửa ra sau.
Máu mũi, máu miệng chảy không ngừng.
Kim Yến vội chạy tới đỡ Tinh Húc dậy.
Nhân lúc này Sử Hồng đỡ Cảnh Điền dậy chạy ra khỏi phòng.
“Chủ tử, để thuộc hạ sai người đuổi theo.”
“Không cần.
Tên đó sẽ còn quay lại.”
“Chủ tử, người chảy nhiều máu quá.
Thế tử mà có thể khiến người bị thương đến vậy sao?” Kim Yến vừa nói vừa nhanh chóng xé vạt áo bên trong băng bó cho Tinh Húc.
“Ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này nói sau đi.”
“Để thuộc hạ đưa ngài vào trong băng bó.
Người đâu, gọi thái y!”
...***...
Cảnh Điền tuy bị đánh cho thương tích đầy mình nhưng Kim Yến không có ác ý với hắn nên hắn bị thương không nặng, vẫn đủ sức ôm Sử Hồng nhảy khỏi tường chạy ra ngoài.
Nhưng kỳ lạ là lính của phủ thái tử lại không đuổi theo hắn.
Cả hai chạy trốn về lại nhà trọ đã thuê trước đó ở trong kinh thành.
Về đến nơi, họ không gọi đại phu mà Sử Hồng tự mình giúp Cảnh Điền chữa trị vết thương.
Dù sao cũng chỉ là những vết thương ngoài da, hắn có chuẩn bị sẵn những thuốc mỡ tốt nhất dùng cho những tình huống như vậy.
Cảnh Điền từ chối mấy lần nhưng vì Sử Hồng cứ kiên quyết nên hắn đành ngoan ngoãn ngồi im để hắn làm, trong lòng cảm kích không thôi.
“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi! Cứ nhìn ta chòng chọc khiến ta ngứa ngáy hết người rồi đây này.”
Cảnh Điền đỏ mặt ho nhẹ vài cái.
“Làm thế nào mà chủ nhân có thể sống sót dưới sự tấn công của thái tử điện hạ vậy? Lúc chạy vào phòng thuộc hạ đã nghĩ là ngài chết rồi.”
“À.
Ta cũng tưởng là mình chết chắc rồi.
Đều là may mắn thôi.
Lúc đó cũng là nhờ ngươi chạy vào kịp nếu không là ta tan xương nát thịt dưới tay hắn rồi.”
“Thuộc hạ không nghĩ là thái tử lại dám ra sát chiêu như vậy.
Lúc đó thái tử điện hạ không chỉ muốn giết chủ nhân mà còn muốn hủy thi diệt tích.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó Sử Hồng vẫn còn cảm thấy rùng mình.
Chưa bao giờ hắn ở trong một tình huống cận kề cái chết đến như vậy.
Lúc đó nhìn ánh mắt đỏ màu máu của Đường Tinh Húc nhìn hắn cùng ánh sáng đỏ đầy sát khí đến rợn người kia, hắn sợ đến mức không cử động được.
Chính nhờ Cảnh Điền chạy vào đột ngột đã làm hắn bình tĩnh lại.
Sử Hồng giữ hai bàn tay đang run lên bần bật.
Có lẽ không nên đến tìm Đường Tinh Húc thêm lần nào nữa.
Một lần tìm đường chết như thế này đối với hắn đã là quá đủ rồi.
Còn chuyện trở về thế giới cũ hắn sẽ tìm cách khác.
Ngoài Vĩnh Hy quốc đâu phải những nước khác không có thuật sĩ, hắn sẽ đến nước khác tìm kiếm.
“Chủ nhân, phải báo lại chuyện này cho lão gia biết.
Thái tử có ý định muốn giết ngài.
Ngài cũng đã gây thương tích cho thái tử điện hạ, nếu điện hạ báo lại chuyện này cho hoàng thượng thì chúng ta trở tay không kịp.
Có khi chủ nhân sẽ bị nhốt vào ngục lần nữa.
Như vậy sẽ còn nguy hiểm hơn."
“Không sao.
Hôm nay hắn dám giăng bẫy giết ta, lại còn dám để ta chạy thoát ra ngoài.
Ngươi tưởng hắn không tính được trường hợp ta sẽ chạy về mách lại với cha ta sao.
Dù sao chuyện xảy ra cũng không có nhân chứng, có nói ra cũng không ai được lợi.
Ta có cách xử lý.
Trước mắt cứ im lặng đi.”
Cảnh Điền ngẩn người nhìn Sử Hồng, cảm giác khá khó tin.
“Chủ nhân, kể từ khi ra khỏi ngục người đã