Sử Hồng vừa tan làm ra ngoài cổng lấy xe như thường lệ lại bắt gặp một chiếc xe hơi và một mô tô quen thuộc đậu ở lề đường bên kia.
Ánh mắt bỗng chốc tối sầm.
Hai cái người này không phải đã nói không cần đi đón rồi sao? Vậy mà lại đến nữa.
Cậu làm bộ coi như không thấy quay đầu đi về chỗ gửi xe.
Sử Hồng lái xe đi phía trước.
Hai anh em Tinh Húc đi theo phía sau, nhìn trông cứ như bị bám đuôi vậy.
Cậu bực mình lấy điện thoại gọi qua.
"Hai người có thể đừng đi theo phía sau tôi nữa được không? Thế này nổi bật quá rồi."
"Anh và Tinh Thần về nhà, không đi theo em thì đi đâu.
Em đừng nghĩ nhiều."
"Ai biểu hai người tới đón chứ? Đã nói không cần rồi mà."
"Hôm đó em đấu thua anh, anh đến bảo vệ em là điều dĩ nhiên.
Còn Tinh Thần đến là do nó muốn thế.
Anh không biết mục đích của nó.
Em hỏi thử xem."
Sử Hồng im lặng.
Nghĩ đến sự thảm hại của Tinh Thần sau khi bị từ chối rồi lại đến việc quan tâm mình không khác biệt gì so với mọi hôm, Sử Hồng lo rằng Tinh Thần vẫn chưa hề bỏ cuộc, vẫn nuôi hi vọng cậu sẽ đáp lại tình cảm của cậu nhóc ấy.
Chuyện này càng khiến cậu cảm thấy áy náy.
Rốt cuộc mình đã làm sai bước nào mà lại dẫn đến hiện trạng éo le như bây giờ.
Ngày mới gặp Tình Thần rõ ràng rất ghét cậu.
Cậu chỉ đơn giản giáo huấn cậu ta một chút, sau đó tuy cả hai vẫn tranh cãi nhau nhưng đã thân thiện hơn trước rất nhiều.
Từ bao giờ mà Tinh Thần thích cậu vậy? Thích đến mức biến thành tình yêu, không thể rút ra?
Tinh Thần là người mà cậu không muốn làm tổn thương nhất.
Tình cảm của cậu ấy quá trong sáng, thuần khiết.
Bởi vì trong sáng cho nên tình cảm khi dành cho ai đó cũng trở nên rất mãnh liệt.
Cho nên khi bị cậu từ chối thẳng thừng mới đau đớn đến như thế sao? Vậy cậu nên làm sao cho đúng đây?
...***...
Ba người về nhà cùng một lúc.
Tuy không phải lần đầu nhưng diễn ra liên tiếp trong hai ngày không khỏi khiến lão quản gia cảm thấy quái lạ.
Lúc ba người vào nhà thì thấy bên trong đã có sẵn vài người.
Ngoài Đường Ngân và Liễu Mạn còn có một cặp vợ chồng và một cô con gái tầm tuổi bọn họ.
"Lại về cùng lúc à? Mấy đứa chờ nhau về hay gì?"
"Vâng.
Cùng về cho vui." Sử Hồng tươi cười đáp nhưng trong lòng chỉ ước làm ơn mấy ngày sau đừng có giống như vậy.
"Về đúng lúc lắm.
Lại đây để bố giới thiệu."
Sau đó Đường Ngân chỉ vào gia đình kia và nói:
"Đây là Trần tổng, là bạn thân và cũng là đối tác của bố, cùng với vợ và con gái của ông ấy."
"Chào chú Trần."
Trần tổng nhìn lướt qua ba chàng trai mỉm cười gật đầu đầy hài lòng.
"Tôi sớm đã nghe nói ông có hai người con trai vô cùng tuấn tú, giỏi giang.
Nay được gặp còn tuấn tú hơn cả tôi tưởng tượng.
Ngay cả cậu con trai mới của ông cũng đẹp không kém gì.
Ông đúng là may mắn."
"Ông quá khen.
Thằng bé là thừa hưởng gien của mẹ nó.
Tôi thấy Giai Di càng là sắc nước hương trời nha.
Vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, nghe nói là vừa tốt nghiệp loại ưu ở Mỹ về?"
"Vâng.
Con bé mới về nước mấy ngày, định sẽ lấy chồng và ở lại sống cùng vợ chồng tôi."
"Thế là đúng.
Hai vợ chồng ông chỉ có một mình Giai Di.
Thời gian cô bé đi du học hẳn phải buồn lắm."
"Vâng.
Chuyện dĩ nhiên mà."
Hai bên nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Đường Ngân khen tấm tắc cô gái tên Trần Giai Di kia.
Không nói ba người bọn họ cũng biết bố mình là đang có ý muốn để cô gái này làm dâu nhà này.
Sử Hồng nhìn cô ta đánh giá.
Nói ra thì Trần Giai Di đúng là đẹp thật.
So với hoa khôi Tề San San thì không hề kém cạnh, thậm chí còn có vài phần sắc sảo hơn.
Nếu đặt cô gái này vào trong một đám đông chắc chắn sẽ nổi bật nhất.
Một cô gái như thế chắc chắn có rất nhiều chàng trai theo đuổi.
Đáng tiếc là hai chàng trai đang đứng bên cạnh cậu đây lại không nằm trong số đó.
Còn cô gái kia… có phải đang nhìn Tinh Húc mà đỏ mặt không vậy?
Trần Giai Di quả thật đang đỏ mặt.
Mới đầu cô khá lúng túng khi thấy xuất hiện trước mặt mình lại có nhiều mỹ nam như thế.
Tinh Húc thì không cần nói, lúc ở Mỹ cô đã từng rất ngưỡng mộ anh.
Tinh Thần nếu nói về sự soái thì không bằng anh trai nhưng lại mang vẻ đẹp khoẻ khoắn, phóng khoáng, nhiệt thành trong tình yêu.
Người còn lại cô không biết nên miêu tả thế nào.
Có thể dùng duy nhất một từ để miêu tả: đẹp.
Không phải là đẹp đến mức khiến người người điên đảo, bất cứ ai khi nhìn thấy cũng phải say mê.
Đó là một vẻ đẹp cấm dục mà thanh khiết, cao lãnh nhưng ôn hoà, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy yêu mến, muốn bảo vệ.
Người như thế này cô mới gặp lần đầu.
Nếu phải chọn một trong ba thì có lẽ người anh cả là phù hợp với cô nhất.
"Anh Tinh Húc, thời gian học ở Mỹ em rất ngưỡng mộ anh.
Em giữ tất cả những tờ báo có ảnh bìa của anh.
Anh là thần tượng của mấy đứa con gái bọn em đấy ạ."
Tinh Húc chợt nhớ lại thời gian đầu khi mới sang Mỹ, anh cũng phải vật lộn kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Vào một lần anh đang làm thêm công việc giao hàng tại quán cà phê thì gặp được một vị khách kì lạ.
Người đó hỏi anh có muốn làm người mẫu ảnh cho anh ta hay không.
Tinh Húc đã thẳng thừng từ chối ngay lập tức vì anh ghét mấy hoạt động như thế.
Nhưng người kia không bỏ cuộc, ngày nào cũng bám theo anh, tìm cách thuyết phục anh.
Tinh Húc khi ấy đang cần tiền để mua dụng cụ học tập, nghe nói công việc này có thể kiếm được nhiều tiền liền đồng ý làm thử và ngay lập tức tạo thành một hiện tượng.
Anh liên tục nhận được lời mời chụp ảnh của các tạp chí thời trang, làm người đại diện cho các sản phẩm, thậm chí có cả lời mời làm diễn viên.
Anh từ chối gần hết, chỉ giữ công việc làm người mẫu ảnh và nhận lời làm người đại diện cho vài sản phẩm chăm sóc da, vì còn phải đi học.
Chỉ như vậy thôi cũng kiếm đủ tiền để anh trang trải chi phí sinh hoạt, thậm chí còn để dành được kha khá tiền tiết kiệm.
Trong những bộ