Tinh Húc trước giờ không quá thích tiếp xúc với người khác, đặc biệt là người khác giới.
Nhưng anh ở Mỹ sáu năm, lăn lộn kiếm tiền, cũng đã tiếp xúc qua với giới nghệ sĩ, anh hiểu rõ hơn ai hết đôi khi phải hạ cái tôi của mình xuống.
Cho dù người trước mặt anh không thích cũng phải học cách nở nụ cười thân thiện, dù không muốn tiếp xúc cũng phải chịu khó linh hoạt một chút.
Cho nên đối phó với một cô gái như Trần Giai Di với anh chẳng có gì khó khăn.
Anh tùy tiện cười một chút cũng có thể khiến cô nàng tim đập chân run, nhưng sẽ tuyệt đối không để cô ấy chạm vào người.
Trần Giai Di ban đầu còn thấy kinh ngạc, cứ mỗi lần cô muốn chạm vào anh đều cố ý né ra.
Cô không cảm thấy khó chịu.
Nếu nam nhân mà dễ thu phục quá thì còn gì thú vị.
Thời gian ở Mỹ cô vẫn luôn dõi theo anh, theo dõi weibo của anh, nhưng anh kín tiếng rất ít khi đăng bài.
Mỗi lần đăng đều thu hút hàng trăm hàng nghìn lượt xem và theo dõi, chắc hẳn sẽ không chú ý đến một fan nữ nhỏ bé như cô.
Ở anh hội tụ tất cả những tố chất của một người đàn ông, là nam thần trong mắt các cô gái.
Cô biết Tinh Húc chưa hẳn đã thích mình, có lẽ chỉ đang cố gắng để không làm khách của bố mình thất vọng mà thôi.
Lần đầu tiên cô gặp một nam nhân ở bên cạnh cô lâu như vậy mà vẫn chưa bị cô làm cho động lòng.
Một người đầy thách thức như thế nếu thu phục được sẽ tuyệt vời biết chừng nào.
Khi hai người xuống phòng ăn, mọi người đều đã yên vị ngồi trên bàn, chỉ còn chừa lại duy nhất hai vị trí ngồi ngay cạnh nhau, đủ biết hai bên gia đình quyết tâm muốn gán Giai Di cho Tinh Húc.
Tinh Húc nhìn Sử Hồng ngồi ở vị trí đối diện.
Sử Hồng biết rõ anh đang nhìn cậu nhưng làm lơ như không biết mà quay qua cười nói vui vẻ với Tinh Thần.
Cậu ta rõ ràng đang cố tình trêu tức anh.
"Giai Di mới về nước chưa bao lâu, hẳn còn nhiều thứ lạ lẫm lắm.
Cuối tuần này A Húc có thu xếp được thời gian đưa Giai Di đi chơi không?"
"Không đâu ạ.
Con phải ở lại trực rồi."
Đường Ngân nhíu mày: "Tuần trước con đã trực chủ nhật rồi, không lẽ tuần này lại trực nữa? Bệnh viện bóc lột nhân viên thực tập như vậy?"
"Không phải.
Là con xin ở lại trực với mọi người.
Con chỉ mới là nhân viên thực tập, nếu không chăm chỉ một chút thì sao được nhận vào làm chính thức?"
Đường Ngân rất không vui.
Ông biết thừa thằng nhóc này là cố ý.
Có vẻ nó không thích mối hôn sự này.
Nhưng cho dù là vậy thì nó cũng không cần giữ mặt mũi cho ông sao.
"A Húc nói đúng đó.
Thằng bé đang còn trẻ, lo cho sự nghiệp trước là đúng đắn.
Anh không nên nổi giận với nó."
"So với công việc ở bệnh viện luôn luôn bận rộn thì sinh viên đại học rảnh rỗi hơn nhiều.
Sao bố không bảo Tinh Thần đưa cô ấy đi?"
Tinh Thần đang gắp miếng thịt đưa lên miệng, nghe lời này mà giật mình đến đánh rớt luôn miếng thịt xuống chén.
Cậu lập tức phản ứng lại:
"Ây, sao đột nhiên anh lại nói em chứ? Em tuy là sinh viên đại học nhưng sang năm là năm cuối rồi, em phải tranh thủ học thêm.
Không có thời gian đi chơi đâu."
Sử Hồng liếc nhìn Tinh Húc, hơi khó hiểu tại sao anh ta lại từ chối một cơ hội tốt như thế.
Hoặc có lẽ do muốn tiếp tục lừa dối cậu nên mới đột nhiên thay đổi thái độ.
Nhưng mà hai anh em nhà này trước mặt con gái nhà người ta mà thi nhau từ chối như thế chẳng khác gì đang muốn vả mặt cô ấy sao.
Không lịch sự chút nào.
Cậu đành phải ra mặt chút vậy.
"Cuối tuần này con nghỉ.
Con có thể đưa Trần tiểu thư đi chơi."
"Không được.
Không phải anh đã nói cuối tuần muốn đi làm thêm để kiếm tiền trả...!Ái da!" Tinh Thần chưa nói hết đã bị Sử Hồng đạp vào chân bắt cậu ngậm miệng.
"Hả? A Hồng? Con muốn đi làm thêm sao?" Liễu Mạn ngạc nhiên hỏi.
"Dạ.
Con muốn nhanh chóng kiếm tiền trả lại cho bố.
Nhưng mẹ đừng nghe Tinh Thần nói linh tinh.
Con đúng là có ý định đi làm thêm thật nhưng con còn chưa tìm được việc, làm sao mà cuối tuần này đã đi làm ngay được.
Cho nên chủ nhật này con rảnh."
Đường Ngân gật đầu tán đồng.
Ông luôn cảm thấy rất hài lòng với cách cư xử tinh tế của Sử Hồng, chẳng bù với hai đứa con trai kia của ông.
"Lão Đường, cái vụ con trai kiếm tiền trả cho ông là vụ gì vậy?
"À, A Hồng tính tình tự lập lắm.
Tôi thấy A Hồng đi làm xa bất tiện nên muốn mua cho nó một chiếc xe, nhưng nó không chịu nhận.
Tôi phải nói mãi thằng bé mới chịu nhận tiền của tôi với hình thức vay nợ và trả lãi hàng tháng đấy.
Tôi cũng hết cách."
"A Hồng nhà ông đúng là đứa trẻ tuyệt vời.
Bây giờ không được mấy đứa trẻ không ỷ lại vào gia đình mà luôn cố gắng tự lập như nó đâu.
Tương lai chắc chắn có thể làm nên chuyện."
"Cảm ơn ông bạn già."
Tinh Húc và Tinh Thần nhìn tình huống này rất không hài lòng.
Sử Hồng là người duy nhất bọn họ không muốn thân cận với Trần Giai Di nhất.
Cậu ấy đẹp như thế, nam hay nữ đều dễ dàng bị cậu ấy thu hút.
Để Sử Hồng đi chung với Giai Di ai dám chắc sẽ không mọc thêm một cái đuôi nữa.
"Khụ khụ.
Trí nhớ của A Hồng không quá tốt, rất dễ bị lạc đường.
Để anh ấy đi con không yên tâm.
Chỉ là một ngày chủ nhật thôi mà, cho dù bận rộn thì con vẫn thu xếp được.
Em sẽ cùng đi với hai anh chị."
Tinh Húc muốn nói gì đó lại thôi.
Lần này Tinh Thần đã nhanh hơn anh.
Anh không thể kiếm cớ nào đi theo bọn họ được.
Trần tổng có thể nhận ra con gái mình thích Tình Húc, vậy mà cậu ta lại từ chối, ngược lại để hai đứa em trai của mình đi thay.
Ông sợ con gái sẽ thất vọng, ông quay qua nói nhỏ với con gái:
"Nếu con không thích thì cuối tuần này không cần đi với bọn họ."
"Sao cha lại nói vậy? Bọn họ đã khẩn khoản mời, con sao có thể từ chối.
Hơn nữa, con cũng muốn đi mà." Giai Di mỉm cười nói.
Bản thân cô cho rằng muốn chinh phục được Tinh Húc thì phải thu phục được những người xung quanh anh ấy trước.
"Vậy chúng ta cứ quyết định thế đi."
...***...
Vào đến phòng của mình, Sử Hồng liền ngã phịch xuống giường, thả lỏng toàn thân.
Bữa ăn tối hôm nay đúng là vô cùng căng thẳng.
Suốt cả buổi bố đều nhìn Tinh Húc tỏ vẻ không hài lòng.
Quan hệ của hai người vốn đã không tốt rồi, sau chuyện này e là lại càng xa cách.
Cậu đang nghĩ xem liệu có cách nào có thể giúp cải thiện mối quan hệ của cha con họ không.
"Cộc, cộc." Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Sử Hồng ngạc nhiên ngồi dậy.
Bây giờ đã là chín giờ tối, không hiểu là ai tìm cậu.
Nếu là Tinh Thần đến hỏi bài thì không phải là muộn lắm rồi sao.
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, Sử Hồng hốt hoảng vội đóng của lại nhưng lại bị một bàn tay to lớn chặn lại.
Tinh Húc ra sức đẩy mạnh