Đàm Nhu về lại chỗ ở Đàm Nhu liền thay đổi sắc mặt cười nói vừa rồi với Thập Nhất Vương.
Nàng hậm hực bước vào phòng ngủ, ngồi bên bàn trà cố gắng không tức giận.
Đúng là ở Bắc Quốc không ai bình thường hết, tên Tứ Vương đó còn không đến tìm ta để giải oan cho mẫu thân hắn, nếu như vậy càng về lâu sẽ càng khó bỏ trốn.
Đàm Nhu chợt nghĩ đến vừa rồi Tiểu Hạnh cũng giật mình hoảng sợ, nàng quay ra nói với Tiểu Hạnh.
" Tiểu Hạnh, Thập Nhất Vương vừa rồi là người không thể dây dưa, nếu lần sau có gặp thì lấy cớ bỏ đi là được, loại người đó tốt nhất đừng có gì liên quan tới hắn.
"
Tiểu Hạnh nhún người vâng lời.
" Vâng, công chúa.
"
Đàm Nhu mỉm cười lại.
" Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi dạo trong cung này một chút, chờ cơm.
"
Tiểu Hạnh đẩy cửa bước ra trước, Đàm Nhu bước ra sau.
Trước đó toàn ngồi trong phòng đọc sách, người ở đây tưởng nàng đã biệt lập với xung quanh luôn rồi, lần này thấy nàng ra ngoài thì thấy kì lạ.
Họ hướng mắt về phía nàng, Đàm Nhu hờ hững không quan tâm họ, nàng cùng Tiểu Hạnh đi về phía sau phòng, ở đây có hồ nước nhỏ và vườn hoa, tiện thay có thể đi dạo xung quanh hồ.
Đàm Nhu ra đến đây mới biết họ thường ngày ồn ào là vì ngày nào vườn hoa ở đây cũng được nhổ cỏ chăm bón, họ ở đây nói chuyện phiếm với nhau thành thói quen.
Hằng ngày họ quen Đàm Nhu ngồi im ở trong phòng rồi, cũng không để ý Đàm Nhu sẽ ra đây đi dạo.
Đàm Nhu mới bước chân đến đầu bờ hồ đã nghe được mấy người đang tụm năm tụm ba lại nói chuyện với nhau, Đàm Nhu liền dừng lại nghe lỏm chuyện.
" Nghe nói nhị hoàng tử sắp hồi cung đó.
"
Một tì nữ liền hí hửng nói lại.
" Nhị hoàng tử là người vô cùng tuấn tú đúng không.
"
Một tì nữ mồm mép nhanh nhảu liền đáp lại.
" Các hoàng tử trong hoàng thất ai mà lại không tuấn tú chứ, nhưng mà nhị hoàng tử là con nuôi cho nên có một nét đẹp rất đặc biệt.
"
Vừa nói tì nữ đó còn nhìn mọi người xung quanh mình nói.
" Cô biết không? Còn cô thì sao, cô biết không?"
Ai cũng lắc đầu tò mò mong chờ cô ta nói tiếp, cô ta mỉm cười nói.
" Nhị hoàng tử tuy là nam nhân, nhưng ngoại hình giống như một nữ nhân vậy, vô cùng xinh đẹp, có làn da trắng và mái tóc xanh mượt.
"
Một cô nương nữa bỗng bất ngờ lên tiếng.
" Hả, một nam nhân nhưng lại xinh đẹp giống nữ nhân vậy không phải là kì quái quá sao.
"
Tiểu Hạnh và Đàm Nhu đứng đây cũng được một lúc rồi, cả hai đã chìm dần vào trong câu chuyện, hoàn toàn chăm chú nghe.
Đàm Nhu mỉm cười, một người khác thấy nàng đứng gần đó liền quỳ xuống hành lễ với nàng.
" Tư Nhu công chúa.
"
Nàng không khỏi giật mình khi nghe thấy họ hành lễ với mình, từ tì nữ đó hành lễ, cả đám người xúm lại vừa rồi liền quỳ xuống hành lễ hết.
Biểu hiện của ai cũng sợ hãi, nàng vừa rồi nghe được họ bàn luận hoàng tử liền có thể ban chết cho họ, người làm lại xuất ngôn vô tư như vậy không phải chuyện tốt.
Đàm Nhu cười trừ.
" Đứng lên hết đi.
"
Họ đứng lên e dè nhìn Đàm Nhu, Đàm Nhu cũng không so đo với họ làm gì, chỉ vờ cho qua.
Nàng đi ra đứng bên mép bờ hồ như sắp nhảy xuống vậy, Đàm Nhu nhìn mặt nước sóng sánh khi bị gió thổi tạt vào, nàng thấy có chút mong chờ.
Vào thời Diễm Vương Vương mới lên ngôi, nghe nói khi đi săn, mải đuổi theo một con thỏ trắng mà đi lẻ đoàn đội, đi đến