Đàm Nhu sáng hôm sau đi thỉnh an vẫn mặt lạnh đối diện với những đích nữ và quận chúa kia, nhưng hôm nay có vẻ lạ quá, bọn họ cứ chút lại quay ra nhìn nàng rồi nói gì đó.
Đàm Nhu biết là bọn họ thường xuyên nói về nàng, nhưng lần này có vẻ lộ liễu, bọn họ lại cười cợt ngay trước mặt nàng như thế làm nàng vừa tò mò vừa khó chịu.
Lần này ta lại làm gì nữa vậy?
Hoàng hậu đến, vẫn như thường ngày đứng lên hành lễ rồi ngồi xuống nói chuyện với nhau, Đàm Nhu cũng quen như thường ngày một mình một chuyện trong đầu, nàng cầm khư chén trà trong tay không hề quan tâm gì đến mọi người xung quanh, Tần Nhã và Phi Nhã ở bên đối diện cũng không nói gì, giống như là bức tượng trưng ra cho đẹp vậy.
Đàm Nhu uống ngụm trà lại có đích nữ lên tiếng nhắc đến nàng.
" Tư Nhu công chúa là hồi cung đã lâu như vậy chắc hẳn là có ý trung nhân rồi.
"
Đàm Nhu nuốt trà xuống đã đơ người chút, vốn nàng cho rằng đích nữ người ta chỉ muốn hỏi dò nàng, nàng không suy nghĩ nhiều lập tức đáp lại.
" Tiểu thư quan tâm ta quá rồi, thực ra từ hồi vào cung đến giờ ta vẫn chưa có ý trung nhân, hằng ngày thỉnh an xong đều về cung phòng, rất ít khi đi đâu đó không để ý ai, cũng không có ai để ý.
"
Đích nữ này chính là đích nữ thân thiết với Châu Lạc lần trước lên tiếng thì phải, hình như nàng ta là Diệp Ngọc Trần là đích nữ của Diệp phủ ngũ nhất phẩm, gọi là Đại Trần đích nữ, cha của nàng ta là ngũ phẩm Diệp Thần, nổi danh là người thần quan mẫu mực, tiếng tăm của bọn họ trước giờ đều sạch sẽ, Đại Trần và Châu Lạc có thể nói là khác xa nhau, Đại Trần là nữ nhi hiền thục dịu dàng, chuyện gì cũng hiểu biết thì Châu Lạc lại là tiểu thư không biết trên dưới, hai người bọn họ có thể nói là cặp bạn " tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa.
"
Người ta ít khi biết đến Đại Trần tiểu thư, nhưng Châu Lạc thì người ta lại rõ, vì nhà nào nhà nấy đều muốn né nàng ta ra.
Châu Lạc suy ra cũng là người lắm tài nhiều tật, tính cách của nàng ta người ta nhắc đến đều phủi tay chê, nhưng còn về tài múa và hát thì nàng ta chính là đứng đầu trong các đích nữ, hình như mới trước nàng ta vừa được phong làm An Nhạc quận chúa, ngụ ý cho tài năng của nàng ta.
Nàng ta cười rồi nhìn Châu Lạc, Châu Lạc cũng mỉm cười, Đàm Nhu vừa thấy đã cảm thấy có chút không đúng.
Châu Lạc đứng lên, hành lễ muốn nói chuyện với hoàng hậu.
" Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ là Châu Lạc, vừa rồi được phong quận chúa, lần này tiểu nữ có chuyện muốn nói cho mọi người ở đây và người biết.
"
Hoàng hậu nhìn nàng ta mong chờ.
" Ổh, chuyện gì vậy?"
Khoảnh khắc nàng ta quay ta nhìn nàng, Đàm Nhu đã thấy có chuyện gì đó rồi.
Châu Lạc nói.
" Tiểu nữ muốn tố Tư Nhu công chúa có tư thông với nam nhân ở trong cung.
"
Đàm Nhu giật mình, nàng nắm chặt chén trà nhìn nàng ta bối rối.
Nàng ta mỉm cười nói tiếp.
" Tiểu nữ hôm qua đến thỉnh an, lúc về bất cẩn có để quên vòng tay nên quay lại lấy, lúc đó các công chúa và quận chúa đều về hết rồi, không còn một ai nán lại, nhưng tiểu nữ lại thấy Tư Nhu công chúa đứng ở cạnh cầu hồ sen nói chuyện với một nam nhân, nam nhân đó! "
Nàng ta lại quay ra nhìn nàng mỉm cười.
" Nam nhân đó! lại bế Tư Nhu công chúa, đi về phía cung phòng.
"
Hoàng hậu cũng không muốn tin chuyện này, Đàm Nhu là người mà hoàng hậu có hào cảm nhất, nếu chuyện này là thật thì hoàng hậu sẽ không còn chút hào cảm nào với nàng, chuyện này làm cho các cô nương khác đều thích thú.
Đàm Nhu vừa nghĩ lại thì than trời.
Xong rồi, chuyện đó bị thấy rồi.
Nàng chỉnh lại y phục, che đi hết đôi chân của mình, nàng lén lấy kim châm trong tay áo ra, giả vờ cúi xuống xoa chân, hai ngón tay kẹp kim lại ấn mạnh vào lệch huyệt, nàng dùng kim châm châm sai huyệt để làm tổn thương chân của mình.
Hoàng hậu lúc này còn đang không muốn tin, một lúc sau hoàng hậu quay ra nhìn nàng.
" Tư Nhu?"
Nàng đặt chén trà xuống, vẻ mặt nhăn nhó, bước ra khập khiễng một chút, nàng hành lễ.
" Tiểu nữ đã hứa với người đó là không nói ra danh tính, hoàng hậu nương nương tiểu nữ không muốn nuốt lời, chi bằng người để tiểu nữ kể lại chuyện biện bạch cho mình có được không?"
Hoàng hậu nhìn xuống chân của nàng, nhưng y phục dài chạm đến mũi giày, cũng không nhìn được chân của nàng như thế nào mà lại đi khập khiễng, hoàng hậu thở dài gật đầu.
" Nói đi.
"
Đàm Nhu nhìn Châu Lạc mỉm cười.
" Hôm qua tiểu nữ đi về có gặp người đó, có chút quen biết cho nên có nán lại nói chuyện, tiểu nữ đi đứng bất cẩn, trẹo chân một chút, cho nên người