Trời dần tối rồi, Đàm Nhu bị kẹt ở đây bởi vì một con ngựa, con ngựa này đưa đại hoàng tử về lại xuất hiện ở đây, Đàm Nhu bất lực đành phải đánh ngựa của mình về trước, nàng leo lên ngựa thúc ngựa đen đi về.
Trời tối hẳn rồi, về đến trại người đã đốt lửa lên hết, nàng vừa xuống ngựa đã mất thăng bằng ngã xuống, thất hoàng tử mặt luôn khăn che kia đến đỡ nàng đứng lên, nàng vừa thấy Thất Tính đã chộp lấy cánh tay huynh ấy hỏi.
" Đại hoàng tử đâu? Đại hoàng tử đã về chưa?"
Họ đúng là đang tính hỏi nàng, nàng cưỡi ngựa đen của đại hoàng tử về lại hỏi họ, ở đây có bát hoàng tử, ngũ hoàng tử, Thất Tính và Tần Nhã ở lại, nàng bắt đầu rối rít lên.
Nàng hỏi.
" Mọi người đâu hết rồi.
"
Thất Tính lắc đầu.
" Phụ hoàng không thấy về, bọn họ đi tìm rồi.
"
Nàng lập tức leo lên ngựa, cướp lấy ngọn đuốc của tên cận vệ bên cạnh, lần này nếu không ngăn lại chắc chắn sẽ có đổ máu, nàng không nói không rằng liền thúc ngựa chạy đi, bọn họ không hiểu nổi, đã về đến nơi rồi thì còn chạy đi làm gì nữa.
Nàng chạy sâu vào trong rừng, ngọn đuốc nhỏ của nàng đã cháy hết, nàng bực mình vứt đuốc tàn xuống đất.
Còn gì tệ hại hơn không, tên Tứ Vương đó hắn muốn giết cha, không cứu họ thì ta sẽ là tội đồ, ngươi được lắm.
Nàng xuống ngựa dò đường, ở phía trước có đám người cầm đuốc nhao nhao đi tìm gì đó, Đàm Nhu cùng với con ngựa một màu đen hoà vào màn đêm, nàng đã thấy tên Tứ Vương đó, những người này ăn mặc đều rất lạ, nàng cảnh giác, giấu ngọn đuốc tàn của mình vào bụi cỏ, đánh ngựa chạy vào trong rậm, lén đi theo đoàn người đó.
Cũng không rõ cha con kia sống chết ra sao, đi được một đoạn ở phía trước bỗng có cãi nhau, nàng chen lấn đi lên thấy cha con Tứ Vương đang cãi nhau.
" Nghịch tử nhà ngươi đáng ra ngay từ đầu đã không nên để nguơi sống rồi.
"
Tứ Vương nắm chặt cổ áo Diễm Vương Vương lại nhìn Diễm Vương Vương với ánh mắt khinh thường, biểu hiện của hắn làm Đàm Nhu có kiêng dè.
Hắn đột nhiên bị điên rồi, sao mà ngăn được.
Diễm Vương Vương bị hất ngã xuống đất, vừa rồi cha con hắn có xô xát làm Diễm Vương Vương bị thương trên mặt, hắn định động thủ hạ thuốc tê với cha, trên tay hắn cầm kim tiêu nhỏ đưa ra, Đàm Nhu chạy tọt ra khỏi đám người kia, nàng đẩy Tứ Vương ngã xuống.
" Bỉ ổi.
"
Diễm Vương Vương đứng lên, Đàm Nhu kiêng nể Diễm Vương Vương vì ông ta là cha nuôi của Hàn Nhi, những tưởng khi ông ta biết chuyện rồi sẽ ngăn lại được nhưng mọi thứ lại không đúng như kế hoạch, Diễm Vương Vương lại thể hiện ra trước mặt nàng là một quân chủ vô dụng.
Nàng bốc đồng không chịu được, liền đi ra ngăn Tứ Vương lại, hắn đã tính kế lâu như vậy đương nhiên không chỉ một chiêu là có thể hạ bệ hắn.
Người của hắn đồng loạt chĩa kiếm vào Diễm Vương Vương và nàng, hắn giơ tay lên ra hiệu, bọn họ liền chĩa hết vào Diễm Vương Vương.
Đàm Nhu bước lên hùng hổ nói với hắn.
" Ta không ngờ là ngươi lại ra tay mạnh như vậy, ngươi định sát hại vua cha sao?"
Diễm Vương