Đàm Nhu bình ổn hơn chút liền đứng dậy đi ra vệ đường ho khan, nàng nôn ra một thứ gì đó vừa đỏ vừa đen, trong đêm tối hoàn toàn không rõ gì cả.
Tứ Vương nhìn nàng bệnh tật như vậy lại có chút thương xót, trong lòng hắn gào thét muốn để nàng đi.
Đàm Nhu ngẩng mặt lên nhìn ánh sao trời trên kia, nàng hỏi.
" Có nước không?"
Tứ Vương đi tới, đám thuộc hạ của hắn chia nhau ra tìm Diễm Vương Vương rồi, bây giờ chỉ còn có vài tên, cùng đi theo sau hắn là mấy tên lính, hắn đưa cho nàng túi nước, nàng không nói gì liền đón lấy, nuốt ngụm lớn để xúc miệng.
Nàng còn đổ nước ra bàn tay để rửa trôi đi mấy thứ bẩn thỉu, nàng nhìn Tứ Vương trước mặt mình cười trừ.
" Một tên hèn nhát như ngươi lại có cái gan lớn như vậy, nên nhớ chuyện con giết cha cướp ngôi là chuyện phạm tội tày trời, không ai giết được ngươi tự khắc trời sẽ giáng phạt.
"
Đó là theo lời người xưa tương chuyền nhưng cũng đúng thôi, những người như thế thường chết rất thảm, khi trẻ không chết về sau chết bất đắc kỳ tử, mượn lời người xưa để đe doạ hắn chút, nhưng hắn sao mà nghe được, lời người xưa hắn coi như thừa thãi những chuyện lạ lùng hắn cũng không bao giờ tin.
Đàm Nhu lập tức chạy ra sau hắn, nàng chạy theo hướng Diễm Vương Vương chạy đi vừa rồi, nàng phải tìm ra Diễm Vương Vương, nàng cũng đã hứa với Hàn Nhi rằng phải cứu ông ấy bằng mọi giá, Tứ Vương thấy nàng chạy đi đã kêu người đuổi theo, Đàm Nhu phải núp trong bụi cỏ để cắt đuôi.
Trong tay không có que đuốc nào nàng chỉ có loại hoả triết tử làm từ dây khoai lang trong tay, trước khi đi săn nàng đã lén lấy một cái ở trong phòng chế thuốc của Hàn Nhi, nàng vừa thổi vừa nhìn xung quanh, thật sự lo lắng, đoàn người bọn họ đi hết rồi nàng mới dám chạy ra, lại nghe tiếng sột soạt ở bụi cỏ đằng sau xa xa kia, nàng đi vào lại, ngọn đuốc nhỏ trong tay cháy le lói rồi vụt tắt, ánh trăng sáng chiếu vào tán lá cỏ dại rẽ lối cho nàng đi, khu rừng này lớn như vậy, phía trước có chút ánh lửa cũng không chiếu sáng đến đường cho nàng đi, nàng đi đến đó, vừa hay thấy một người mặc y phục đen che mặt đi đang ngồi lên trên thi thể khoác giáp giống y như y phục của Diễm Vương Vương, nàng giật mình chạy ra từ trong bụi, hắn liền đứng lên chĩa kiếm vào cổ nàng.
Đàm Nhu đứng bất động, nàng nhìn hai mắt người đó trông có vẻ nhăn nheo, hình như là người lớn tuổi rồi, nàng nói cũng không thành lời, người đó khi thấy nàng lại buông kiếm xuống.
" Tư Nhu công chúa sao.
"
Người đó kéo khăn che mặt xuống, kì lạ rằng hắn lại là Diễm Vương Vương, Đàm Nhu càng giật mình hơn, môi mấp máy người cứng đờ.
" Hoàng thượng.
"
Diễm Vương Vương cười thật tươi đối diện với nàng, giữa đống lửa nhỏ này hai người ngồi đối diện nhau, Diễm Vương Vương kể cho nàng nghe sự việc.
Diễm Vương Vương trước kia đã nổi tiếng là vị quân vương xảo quyệt rồi, ông ta chính là con thú dữ không dễ ăn nhất trong đám huynh đệ mình, thi thể mà ông ta ngồi lên theo lời ông ta nói thì là thi thể của thuộc hạ Tứ Vương, nhưng Đàm Nhu thấy thân thể người này có rất nhiều điểm tương đồng với ông ta, đến ngón tay cái còn có vết sẹo y chang trên tay ông ta, tuổi tác và vóc dáng đều như đúc từ một khuôn vậy, nhưng khuôn mặt người chết đã bị ông ấy chém cho nhìn không ra cái gì rồi.
Đàm Nhu vừa lắng nghe vừa nghi ngờ, cũng cảm thán ông ta sớm đã biết ý đồ của nghịch tử nhà mình, đúng là một con cáo già hàng thật giá thật, lần đầu được thấy Đàm Nhu cũng như được mở mang tầm mắt.
Diễm Vương Vương lại nhìn nàng cười.
" Dựa vào ngươi và Hàn Nhi,