Làm sao có thể nhẫn nhịn?
Hồng Văn lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi: "Các người có thể xúc phạm ta, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm y thuật của ta!"
Anh chàng trông thật giống con mèo xù lông.
Hồng Văn nói với Lưu Đại lang: "Mạch tượng của ngươi Trầm mà Thạch, tuổi còn trẻ mà đôi tay lạnh lẽo, lưỡi màu tái và bựa lưỡi trắng dày, rõ ràng là chứng thận dương không đủ, mệnh môn hỏa suy.
Có bệnh trạng này sẽ dẫn đến chuyện phòng the uể oải không phấn chấn, hoặc sớm xuất tinh, hoặc xuất tinh nhưng không có mầm giống, cho nên thê tử nhiều năm không thể hoài thai...!Bệnh này cần điều dưỡng trường kỳ, chữa trị càng sớm càng tốt, còn khỏe lại hay không thì tùy vào chính ngươi."
Đối phương nghe vậy mặt mày trắng bệch.
Vậy, vậy chẳng phải là hết thuốc chữa?
Không, không có khả năng, không có khả năng là vấn đề từ ta!
Vợ chồng kia càng kích động như muốn chồm vào xé xác Hồng Văn: "Ngươi là đồ lang băm, muốn phá hủy thanh danh của nhi tử nhà ta!"
Rồi quay sang mắng con trai: "Ta đã nói không đáng tin cậy, cứ cãi là xem cũng chẳng tốn gì.
Hắn mới nhiêu tuổi? Thằng nhóc lông tơ chưa sạch mà biết khám bệnh khỉ gì!"
Phùng Dũng chen vào giữa Hồng Văn và người Lưu gia, đen mặt quát: "Thối lắm, đừng hếch mũi lên mặt! Nếu không nhờ Hồng đại phu thấy các ngươi tội nghiệp mà động lòng trắc ẩn, cho dù đưa kiệu tám người nâng đến cũng mời không được đâu!"
Người ta là Thái y chân chính đấy!
"Ta nhổ vào!" Mụ Lưu nhảy chồm chồm, phun một bãi nước bọt xuống đất, chỉ vào con dâu còn đang gạt lệ cười khẩy, "Giỏi nhá, đây là kết phường làm tặc muốn mời người về phe ngươi chứ gì."
Nói xong lập tức duỗi dài cánh tay định đánh người.
Phùng Dũng tới nơi này chỉ có một mục đích, chính là bảo hộ Hồng Văn an toàn, thấy mụ Lưu chợt làm khó dễ, lập tức dang hai tay chặt chẽ che trước người Hồng Văn.
Ai ngờ đối phương thay đổi chiến thuật, trực tiếp chuyển hướng đi đánh con dâu đứng bên cạnh khóc thút thít.
Cô con dâu không biết là bị dọa choáng váng hay sao đó, cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hồng Văn phản ứng mau, lập tức phóng một cái nhảy ra phía trước: "Ai dám đụng đến bệnh nhân của ta?"
Phùng Dũng không ngờ Hồng Văn đột nhiên xông ra cứu người, sửng sốt rồi mới đuổi theo.
Anh ta cao lớn chân dài, tuy chạy sau nhưng lại tới trước, tóm lấy cánh tay của mụ Lưu.
Mụ Lưu theo bản năng giãy ra, không thoát được bèn hét lên the thé chửi bậy.
Kỹ năng của Phùng Dũng được tôi luyện từ những trận chinh chiến sa trường, người bình thường làm sao có thể là đối thủ? Chỉ tùy ý đẩy một cái, mụ Lưu bèn xoay một vòng ngay tại chỗ, chóng mặt tự ngã.
Lão Lưu vừa định tiến lên trợ trận bèn rụt phắt tay lại như bị phỏng.
Thật con mẹ nó đánh không lại...
Vì thế lão dùng hết khí khái nam tử dậm chân bành bạch, hô trời hô đất: "Giết người này, con dâu muốn kết phường làm tặc hại chúng ta này, độc phụ, độc phụ!"
Hồng Văn bị tức đến bật cười, ló đầu ra từ sau lưng Phùng Dũng: "Chửi các người là đồ chó má vô ơn còn ngại oan ức cho loài chó."
Chẳng phải các ngươi luôn mong cháu nội? Bây giờ con dâu tìm ra điểm mấu chốt dùm các ngươi, thế mà chỉ chớp mắt lại thành kẻ ác?
Mẹ bị đẩy, cha bị mắng, mặt mũi nhà mình biết lượm lại thế nào?
Lưu Đại lang kia mặt mày lúc xanh lúc đỏ, xấu hổ và giận dữ đan xen, trực tiếp tiến lên tát thê tử một bạt tai.
"Tao đối xử với mày không tốt chỗ nào, thế mà dám kết bè với đàn ông thúi bên ngoài hại tao!"
Hồng Văn cực kỳ tức giận: "Có bệnh thì chữa, động thủ với thê tử còn là đàn ông hay sao!"
Lão Lưu nổi gân xanh gào lên: "Nhi tử của ta không có bệnh!"
Chuyện mất mặt như vậy truyền ra, Lưu gia bọn họ còn mặt mũi gì mà sống!
Cho nên con của tao nhất định không bệnh!
Mụ Lưu xoa xoa thắt lưng từ trên mặt đất bò dậy, tuy không dám xông lên lần nữa nhưng vẫn mạnh miệng: "Nếu gả đến Lưu gia thì sống là người Lưu gia, chết là quỷ Lưu gia, đánh vài cái thì làm sao?"
Ngàn năm làm con dâu mới được thành mẹ chồng, con dâu nhà ai mà không phải chịu dựng như vậy?
Phải đánh mới được!
Nếu đánh cho phục từ sớm, đâu bao giờ còn có trận phong ba kiểu này?
Cô con dâu kia không hề phòng bị, lập tức bị tát ngã xuống đất.
Cơ mà lần này cái tát dường như đã đánh cô ta tỉnh lại.
Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người mắng cô là gà mái không đẻ trứng, sau một thời gian dài, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng bày tỏ sự thất vọng, còn nói bởi vì liên quan đến cô mà các thiếu nữ nhà mẹ đẻ chưa gả ra ngoài đều bị ảnh hưởng thanh danh.
Ai nguyện ý cưới một người con dâu không thể sinh dục?
Không biết cô đã rơi bao nhiêu nước mắt, uống bao nhiêu thuốc, tự trách bao nhiêu lần, ai ngờ kết quả là lại là lỗi của thằng chồng!
Phàm là người còn chút lương tâm, sau khi chân tướng được hiểu rõ chẳng lẽ không nên cảm thấy xin lỗi con dâu nhà họ à? Bọn họ sao lại dám, sao lại dám há mồm bôi nhọ lung tung?
Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, cô con dâu đột nhiên hét lên từ trên mặt đất bò dậy, hung hăng cào vài đường lên mặt thằng chồng.
"Tao liều mạng với mày!"
Vừa khóc vừa đánh, cào đến mức mặt Lưu Đại lang đầy vết máu, chạy vắt giò lên cổ.
Hai vợ chồng kia đâu thể chịu đựng con trai bị ăn hiếp, đều xông tới gia nhập vòng chiến...
Mảnh sân vốn không rộng lắm tức khắc nổ ra một trận náo loạn gà bay chó sủa.
Phùng Dũng trợn mắt há hốc mồm ngây người đứng nhìn.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta vội vàng kéo Hồng Văn đi ra ngoài: "Hồng đại phu, nơi này không nên ở lâu, chúng ta rời đi trước đã."
Mãi đến khi ra cửa, còn có thể nghe được tiếng mắng chửi và tiếng gào khóc bên trong.
Phùng Dũng không khỏi có chút hoảng hốt: "Thường nghe câu nói Nhất nhật phu thê bách nhật ân, làm thế nào lại biến thành như kẻ thù