Paolo nhất quyết muốn vẽ một bức chân dung của Hồng Văn, cứ nhắc đi nhắc lại đôi mắt của Hồng Văn là một trong hai đôi mắt yên bình và trong trẻo nhất...!mà y từng gặp trong nhiều năm qua.
Đôi mắt còn lại đến từ Trưởng công chúa Gia Chân.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt độc đáo như Trưởng công chúa.” Có lẽ tiếng phổ thông chưa đủ thuần thục, hoặc có thể người phương Tây quá giàu cảm xúc, nên khi diễn tả, giọng nói Paolo hơi run rẩy, như thể sự cảm kích đang dâng đầy trong tim có khả năng tuôn tràn bất cứ lúc nào, “Nhiều cô gái ở đất nước chúng tôi không kết hôn cho đến độ tuổi đôi mươi, đáng lẽ các thiếu nữ thường hồn nhiên và hoạt bát, nhưng Trưởng công chúa lại có nét nghệ thuật rất độc đáo trong ánh mắt cô ấy, chứa đựng cả sự hồn nhiên của một thiếu nữ và trách nhiệm của một người trưởng thành, mềm mại mà cứng cỏi, cứng rắn nhưng mong manh...!Nghe nói Trưởng công chúa đã có một đoạn đính hôn không may mắn, còn trải qua một cuộc chiến bi thảm.
Ôi, Thượng Đế phù hộ cô ấy bình an về nhà! Có lẽ những trải nghiệm bất thường kia đã hình thành một cô gái tuyệt vời như vậy.”
Paolo hoa chân múa tay diễn tả, cố gắng đến mức mặt và cổ đỏ bừng, hẳn là lôi hết tất cả tiếng Hán học được từ khi vào triều Đại Lộc ra sử dụng.
Mã Lân kinh ngạc nhìn y, cảm thấy người nước ngoài này học tiếng phổ thông thật không tệ, hóa ra biết được nhiều từ đến thế!
Bức họa Trưởng công chúa Gia Chân chỉ còn thiếu đôi mắt, Paolo thở dài: “Triều Đại Lộc có câu thành ngữ gọi là Vẽ rồng điểm mắt, ý là sau khi vẽ nét cuối cùng, con rồng trong tranh sẽ sống lại.
Câu này rất thú vị, tôi rất tâm đắc, nhưng tôi lo lắng không thể miêu tả hết vẻ mỹ lệ của Trưởng công chúa.”
Họa là chết, người là sống, nếu muốn cô đọng thế giới nội tâm phong phú của một người lên một tấm vải nho nhỏ, nói dễ hơn làm.
Hồng Văn không hiểu cái gì nghệ thuật cái gì Thượng Đế, nhưng lại cảm thấy Paolo nói rất đúng.
Đoạn văn dài bằng tiếng Hán với giọng điệu kỳ lạ giống như từng viên sỏi từ trên trời giáng xuống, đột nhiên chạm vào cảm xúc của Hồng Văn.
Tựa như các học giả thường đa sầu đa cảm tâm tư tỉ mỉ, những quan sát của Paolo rõ ràng rất sâu sắc và chi tiết, y nhìn Trưởng công chúa từ một góc độ hoàn toàn khác, thậm chí phức tạp hơn so với các họa sư địa phương của triều Đại lộc, từ đó có thể thấy được một Trưởng công chúa càng chân thật hơn.
Hồng Văn chậm rãi hít một hơi, trong lòng đột nhiên toát ra cảm giác chờ mong khó tả.
Anh chàng nhìn về phía bức họa của Trưởng công chúa Gia Chân: “Những bức họa hoàn thành sẽ đặt ở nơi này à?”
Paolo dùng sức hít ngược nước mũi vào trong, gật đầu trả lời với giọng mũi dày đặc: “Đúng vậy.”
Nơi làm việc của các họa sư cung đình cũng không khác gì nha môn, đều là một tòa nhà lớn, chẳng qua vì Paolo đến từ phương xa mà còn kiêm một số chức vụ nữa, Long Nguyên Đế mới đặc biệt sai người dọn ra một phòng nhỏ để y đặt tranh sơn dầu và các giáo án tiếng Anh do y biên soạn.
Chỉ cần tưởng tượng đến một ngày nào đó trong tương lai, bức chân dung của mình có khả năng sẽ được đặt trong cùng gian phòng với bức chân dung của Trưởng công chúa Gia Chân, dẫu rằng chỉ trong một góc không người biết đến, trong lòng Hồng Văn nhịn không được toát ra một tia mừng thầm.
Cảm xúc này như một hạt giống trồi lên khỏi mặt đất, lập tức đâm chồi nở lộc điên cuồng lan tràn, tựa chén rượu nồng thấm vào khắp ngũ tạng lục phủ, khiến hắn cảm thấy choáng váng.
Trên đường trở về, Mã Lân cứ lâu lâu lại ngoái đầu nhìn thằng nhóc: “Được một bộ chân dung mà cao hứng đến vậy à?”
Hồng Văn gật thật mạnh: “Rất cao hứng ạ!”
Mã Lân bật cười: “Đúng là đồ trẻ con...”
Hồng Văn cũng không giải thích, bước chân nhảy nhót một cách vô thức.
Tuyết lại rơi, dưới bức tường cung cao cao, tim anh chàng đong đầy một niềm hạnh phúc khó lòng giải thích, đi trong màn tuyết trắng xóa mà cảm thấy rất ngọt ngào.
*********
“Thái Hậu, nô tỳ đã điều tra xong rồi ạ.
Trong mấy tháng qua, ngoại nam thường xuyên tiếp xúc với Trưởng công chúa tổng cộng có năm người.” Lý ma ma trở về bẩm báo cho Thái Hậu.
“Năm người nào?” Đang cúi đầu khảy lò sưởi, Thái Hậu thay đổi tư thế, dựa nghiêng trên gối gấm mềm mại, “Nói ra nghe xem!”
“Một người là Tạ Tước gia ạ,” Lý ma ma bắt đầu liệt kê, “Trưởng công chúa và Thục Quý phi là bạn tốt, Tạ Tước gia thường xuyên tiến cung thăm hỏi, cho nên thường xuyên gặp mặt.”
Thái Hậu cười: “Chưa nói đến tình cảm của hai vợ chồng Tạ Uẩn hiện giờ ngọt ngào như đường mật, Gia Chân và Tạ Uẩn lớn lên cùng nhau, nếu thực sự có ý kia, chẳng lẽ phải đợi đến bây giờ?”
Nói câu không xuôi tai, năm đó bà thật ngóng trông hai đứa nó có thể thành đôi, nếu chỉ hôn cho Gia Chân trước, không cần ngàn dặm xa xôi hòa thân nơi quan ngoại...!
“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy đấy ạ.” Lý ma ma cười, “Một người khác là thị vệ do bệ hạ ban cho Công chúa sau khi hồi kinh, nô tỳ cũng sai người hỏi thăm, là người tuân giữ bổn phận.”
Thái Hậu gật đầu: “Ừ, người nọ ai gia cũng gọi tới xem qua vài lần, xác thật không giống như có tình ý.”
Lý ma ma nói tiếp: “Người thứ ba là họa sư nước ngoài tên Paolo ạ.
Bệ hạ kêu y vẽ bức chân dung cho Trưởng công chúa, y nói muốn quan sát tinh tế mới có thể bắt lấy thần vận, bằng không tuyệt đối không thể họa sống động.
Bởi vậy suốt nửa tháng qua y cứ bám theo Công chúa tò tò như cái đuôi...”
Thái Hậu nhíu mày: “Chính là gã tóc vàng mũi to, đầu hói, ngôn hành cử chỉ có chút càn rỡ?”
“Đúng là y rồi ạ,” Lý ma ma gật đầu, nhắc tới người này cũng có chút không vui, “Y là người ngoại bang tới từ phía Tây, nói chuyện hành động chả có ý tứ gì, đôi mắt trâu cả ngày nhìn chằm chằm người khác, khen người này xinh khen người kia đẹp, miệng mồm cứ thơn thớt, còn khiến không ít tiểu cung nữ động lòng xuân cứ lon ton chạy tới lượn lờ gần họa các đấy ạ.”
Ngoài sân có những cành trúc và những tán cây tùng phủ đầy bông tuyết, trời vẫn liên tục đổ tuyết không ngừng, những cành cây mảnh khảnh từ từ trĩu xuống, phát ra tiếng kẽo kẹt vì gánh nặng bất kham, cuối cùng đột nhiên bật lên xốc tung đi những mảng tuyết đọng, tạo nên một trận mưa bông tuyết bay lả tả trắng xoá.
Thái Hậu hừ một tiếng, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ai gia sực nhớ trước đó y còn định truyền bá một loại tôn giáo nào đó phải không? Thờ phụng Thượng Đế?”
Lý ma ma đáp: “Đúng ạ, cái gì mà bác ái thương người, tuy nhiên bệ hạ đã sớm cắt đứt niệm tưởng của y.”
Nhớ tới vụ này, Thái Hậu cũng cười: “Hoàng đế thực biết đúng mực.”
Tiên đế thờ phụng Phật giáo, Long Nguyên Đế thờ phụng Đạo giáo, biết rất rõ những quanh co lòng vòng bên trong.
Đất đai, thuế má, ruộng vườn, dân cư...
Hiện tại không đề cập đến những vấn đề sâu xa hơn, triều Đại Lộc có giáo phái nguyên thủy là Đạo giáo, cũng có Phật giáo từ bên ngoài truyền vào, còn chưa đủ cho bá tánh thờ phụng hay sao? Hà tất phải lôi thêm một Thượng Đế gì đó tiến vào.
Thêm nữa, Thượng Đế ở xa tít tận phương Tây, lo liệu cho dân chúng bên đó cũng bận rộn quá rồi, rảnh đâu mà nhớ tới triều Đại Lộc chúng ta?
Đừng có nằm mộng!
Thái Hậu càng nghĩ càng không cao hứng, nêu ra điểm hoài nghi: “Người nước ngoài kia tóc không có mấy sợi, ánh mắt Gia Chân cao lắm mà.”
Sao có thể để ý loại này?
Lý ma ma thấp giọng thưa: “Tên Paolo kia khác hẳn với nam tử triều Đại Lộc chúng ta, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra đầy thúng, cũng chẳng biết e ngại là gì đâu ạ...”
Liệt nữ sợ triền lang ấy mà!
(Kiểu như "Gái chảnh sợ trai nhây" )
Thái Hậu đập tay xuống bàn: “Lát nữa sai một đứa canh chừng y chằm chằm, sau khi họa xong không cho phép y lại gần Trưởng công chúa.
Còn hai người kia là ai?”
Lý ma ma lấy lại tinh thần: “Bẩm Thái Hậu, một người là Hà Thanh Đình Hà Viện phán...”
Lời còn chưa dứt, Thái Hậu phì