“Ách xì!”
“A, a ách xì!”
Nhìn hai con nhộng bao trong chăn hắt xì liên tục, Hồng Văn thật dở khóc dở cười.
“Vậy là,” hắn hắng giọng, nhịn cười hỏi, “Trước tiên Tam điện hạ do học hành lao lực nên bị cảm lạnh, Ngũ điện hạ nhớ huynh trưởng chạy tới thăm, kết quả chính mình cũng nhiễm...”
Sau đó, Tam Hoàng tử nghe được tin tức cảm thấy không yên tâm, lại lén chạy tới Ninh Thọ Cung thăm đệ đệ, ngặt nỗi áy náy nên không dám đi vào, lặng lẽ đứng ngoài cửa cung trong chốc lát, ai ngờ uể oải trở về chỗ của mình thì phát hiện bệnh tình tăng thêm.
Người hầu hạ hai bên không dám giấu giếm, lập tức báo cho Thái Hậu và Long Nguyên Đế.
Thái Hậu nghe chuyện bèn cảm khái hai đứa nhỏ có tình anh em như thể tay chân không đành lòng chia lìa, vì thế sai người dọn dẹp điện phụ trong cung của mình cho hai anh em dưỡng bệnh, đỡ phải hai đứa nhỏ quan tâm nhau cứ thăm qua thăm lại lây bệnh không khỏi.
Hơn nữa hai đứa nhóc ở cùng một chỗ, Thái Hậu và Long Nguyên Đế không cần quá mức lo lắng mà chạy tới lui hai đầu.
Thái Y Viện phái Hà Nguyên Kiều và Hồng Văn tới khám bệnh, lúc này mỗi người bắt mạch cho một nhóc, sau đó đổi phiên rồi thảo luận kết quả chẩn bệnh, cuối cùng mới có thể kê đơn thuốc.
Hiện giờ Mã Lân và Hà Thanh Đình đều đặc biệt bồi dưỡng Hồng Văn, không chỉ kêu đi theo ký lục mà còn yêu cầu anh chàng chẩn mạch khi có cơ hội, miễn không phạm quy là được.
Hai cậu nhóc đã cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nghe Hồng Văn chỉ ra đều đỏ mặt.
Hồng Văn buồn cười, giơ tay ấp lên trán hai nhóc, ra vẻ kinh ngạc hô lên: “Ủa, đâu có phát sốt, sao mặt bỗng nhiên đỏ ửng vậy hén?”
Hà Nguyên Kiều ngồi bên cạnh phì cười.
“Tiểu Hồng đại nhân!” Hai cậu nhóc trăm miệng một lời.
“Ha ha ha!” Hồng Văn nhịn không được cười giòn giã, “Thôi được, là Tiểu Hồng đại nhân không tốt, vi thần không nên trêu hai vị điện hạ.”
Tam Hoàng tử hừ hừ hai tiếng, vành tai vẫn đỏ rực.
“Tuy nhiên điện hạ à,” Hồng Văn đột nhiên đổi giọng, nghiêm mặt nhắc nhở, “Nói đùa vậy thôi chứ vi thần vẫn muốn dong dài vài câu, sau này ngàn vạn lần không thể bất cẩn như thế.
Sinh bệnh không phải là chuyện đùa,” nhìn về phía Ngũ Hoàng tử, “Chẳng lẽ điện hạ đã quên trước đó bị sốt cao rồi nôn mửa sao?”
Ngũ Hoàng tử lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt to toát ra vẻ hoảng sợ: “Không nôn không muốn nôn.”
“Đúng rồi, khó chịu biết bao nhiêu,” Hồng Văn dặn dò, “Cho nên về sau nghe nói có ai sinh bệnh, điện hạ không thể lỗ mãng chạy tới.”
Ngũ Hoàng tử ngoan ngoãn gật đầu, giọng mũi dày đặc: “Được.”
Dừng một chút rồi cuống quýt hỏi: “Tiểu Hồng đại nhân không tức giận chứ?”
Hồng Văn sửng sốt, nhéo nhéo phần thịt mềm mụp dưới cằm nhóc: “Ngũ điện hạ ngoan ngoãn như vậy, hiện giờ sức khỏe đã tốt hơn nhiều, sao vi thần lại tức giận?”
Khi gặp mặt lần đầu tiên, cậu nhóc này suy nhược vô cùng, mạch rất mảnh phải đè ngón tay sâu xuống mới có thể cảm nhận được.
Thế mà hiện tại chỉ hơn nửa năm, mạch tượng đã mạnh hơn rất nhiều, lần này bị cảm lạnh chỉ hơi sốt nhẹ và hắt xì chảy nước mũi, thật sự như thay đổi thành người khác.
Ngũ Hoàng tử vui vẻ cười khúc khích, sau đó bắt đầu hắt xì, nhũ mẫu vội vàng tiến đến giúp lau nước mũi.
Khuyên bảo Ngũ Hoàng tử xong, Hồng Văn chuyển sang phía Tam Hoàng tử, vừa quay đầu đã phát hiện đối phương đang lén nhìn bên này, thấy bị phát hiện vội vàng quay mặt đi, ánh mắt chột dạ ngó láo liên xung quanh.
Hà Nguyên Kiều đang bắt mạch cho nhóc cũng thấy thú vị, cố ý lên tiếng: “Điện hạ đừng cử động, vi thần nhìn lưỡi điện hạ xem sao.”
Tam Hoàng tử không còn cách nào khác, đành phải quay mặt lại, thè lưỡi đối diện với hai đại phu mặt mang ý cười.
Bựa lưỡi mỏng và trắng, không có gì trở ngại.
Hồng Văn nhướng mày, cũng bắt chước ngó láo liên: “Ối chà, có gì hiếm lạ đến nỗi Tam điện hạ chúng ta nhìn không chớp mắt thế nhỉ?”
Tam Hoàng tử vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ như nhỏ máu.
Hồng Văn không đùa dai, đổi phiên với Hà Nguyên Kiều bắt mạch cho Tam Hoàng tử, dịu dàng nói: “Đừng trách vi thần lắm miệng, thường ngày điện hạ là người thông minh, sao làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy? Chính mình chịu khổ không nói, ngay cả Thái Hậu cũng phải lo âu? Bệnh đến như núi sụp, bệnh đi như kéo tơ, lại phải uống mấy ngày thuốc đắng!”
Tam Hoàng tử cúi thấp đầu: “Ừ.”
Tính tình nhóc mẫn cảm suy nghĩ nhiều, sợ nhất là bị ghét bỏ vì gây phiền toái cho người khác, lần này liên luỵ em trai sinh bệnh cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên không màng ngăn cản chạy tới Ninh Thọ Cung thăm em.
Tuy nhiên nhóc lại lo lắng gặp mặt lần nữa sẽ tăng thêm bệnh tình của Ngũ Hoàng tử, còn cảm thấy thẹn với Văn phi, do đó không dám cho người thông truyền, lặng lẽ đứng trước cửa Ninh Thọ Cung một lát rồi đi.
Khỏi nói cũng biết bệnh cũ chưa đi lại thêm tâm bệnh, sự kết hợp của cả hai khiến tình trạng của nhóc trở nên tệ hơn...
Bộ dáng ngoan ngoãn nhận lỗi của cậu bé trông thật trìu mến, Hồng Văn xoa đầu nhóc: “Quan tâm đệ đệ không gì đáng trách, nhưng làm chuyện gì cũng nên biết bảo trọng bản thân trước thì mới có thể chăm sóc người khác.”
Tam Hoàng tử ỉu xìu gật đầu: “Hoàng tổ mẫu cũng nói vậy.”
Phỏng chừng buổi tối phụ hoàng xử lý chính sự xong lại đây, thế nào cũng phải răn dạy vài câu.
Hồng Văn nhìn tượng đất được Tam Hoàng tử mang theo bên người, trong lòng mềm nhũn: “Điện hạ còn nhỏ mà, nên vui vẻ chơi đùa, suy nghĩ nhiều quá làm gì? Cứ như ông cụ non.”
Tam Hoàng tử xù lông ngẩng đầu: “Ta mới không phải ông cụ non!”
Hồng Văn bật cười, búng mũi của nhóc, sau đó vô cùng nghiêm túc đe dọa: “Nếu cứ mãi đa sầu đa cảm như vậy, thực mau sẽ biến thành già cả!”
Tam Hoàng tử hoảng sợ bụm mặt, giọng yếu ớt: “Huynh gạt người.”
Thấy mặt Hồng Văn không đổi sắc, nhóc nháy mắt tin ngay, lí nhí hỏi: “Vậy, về sau ta sẽ sầu lo ít hơn...!Hẳn sẽ không già đi nhỉ?”
Hồng Văn thực cố hết sức mới có thể nín cười, nghiêm trang tiếp tục nói dối: “Đúng rồi, phải cười nhiều, cười một cái trẻ ra mười tuổi.”
Tam Hoàng tử trừng mắt: “Ta còn chưa đến mười tuổi!”
Trẻ ra mười tuổi, ta cười thêm vài lần...!mọi người còn ở đây sao?
Ngũ Hoàng tử ở bên cạnh thò mặt sang: “Tiểu Hồng đại nhân, ta cười nè.”
Nhóc ngưỡng gương mặt bụ bẫm cười hì hì vài tiếng, rồi đề nghị với Tam Hoàng tử: “Tam ca, đệ cùng cười với Tam ca nhé!”
Tam Hoàng tử ảo não nhìn em trai vài lần, trong lòng âm thầm thở dài, rõ khổ, đệ đệ ngốc cười ngoác mồm trông thật khờ khạo...!
Hà Nguyên Kiều cười tủm tỉm nhìn ba người họ, thình lình phát hiện vài người đứng ngoài cửa từ lúc nào, vội hành lễ: “Thái Hậu kim an.”
Thái Hậu xua xua tay ý bảo Hà Nguyên Kiều đứng lên: “Bệnh tình thế