*Đại tuyết (大雪): tuyết lớn, ngày dương lịch 7 tháng 12, 1 trong 24 tiết khí.
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Nếu cứ mãi vùi mình hưởng thụ an nhàn ở hậu cung thì triều chính cũng vậy, xã tắc cũng thế, dường như sẽ cách hắn ngày càng xa. Nhưng một khi trở lại thế giới nam nhân, trong thế giới đó sẽ tràn ngập nhiệm vụ và trọng trách, quốc gia và thiên hạ quẩn quanh trong lòng thường khiến người ta không thở nổi.
Mấy ngày trước sau đại hôn, Hoàng đế luôn có chút hồi hộp không yên, khó tránh khỏi chậm trễ chính vụ. Hôm nay đến Quân Cơ xử một chuyến, nhìn một đống công văn chất cao như núi khiến hắn kinh hãi. Đám Quân cơ Chương kinh [1] mỗi người đều nâng tấu chương kính dâng vua xem. Hắn cũng không trở về Dưỡng Tâm điện, dứt khoát ngồi ở Quân Cơ xử, ngay tại chỗ giải quyết những tấu chương cần xử lý gấp.
[1] Chương kinh (章京): chức quan nhà Thanh, hỗ trợ Hoàng đế xử lý tấu chương.
Bên ngoài tuyết lớn chưa ngừng, nhìn tình trạng này sợ là sẽ kéo dài trên dưới hai ngày. Ở phòng ngoài Quân Cơ xử, Đức Lộc dặn dò thái giám đốt ấm giường sưởi, dọn chậu than, lại oán giận với thái giám phụ trách Quân Cơ xử: "Bên trong đó là mùi gì vậy? Từng đợt xộc thẳng vào mũi, ngay cả mùi gấu con Sát đại gia của chúng ta cũng dễ ngửi hơn cái mùi này."
Thái giám kia cười làm lành: "Ngài còn không biết sao, tuy bên trong là các quan viên trọng yếu của triều đình tụ tập nhưng rốt cuộc mỗi người đều là đàn ông thô thiển. Giống như lúc trước, quân vụ chính vụ cộng thêm việc đại hôn, bận rộn đến mức không kịp về nhà, thời gian dài khó tránh khỏi sẽ có mùi vị."
Đức Lộc không rõ lắm: "Mùi vị gì? Mới có mấy ngày mà đã có thể chua thành như vậy?"
Thái giám đáp lời hai tay cắm trong ống tay áo, cắn răng nói: "Vậy là ngài không biết rồi. Mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi đồ ăn, mùi chân thối, tất cả trộn lại với nhau, có gì không thể? Đừng nói ngài, ngay cả chúng ta hầu hạ quen, ngửi thấy mùi này còn thấy khó chịu."
Đức Lộc nôn khan: "Trời ơi!" rồi vội vàng quay đầu gọi Tiểu Phú: "Mau lên, trở về Dưỡng Tâm điện lấy trầm hương tới. Lỡ đâu Vạn tuế gia của chúng ta ngồi lâu bên trong, cả người bị xông thối mất thì sao!"
Tiểu Phú đáp vâng, ba bước gộp làm một chạy về hướng Tuân Nghĩa môn.
Đức Lộc có thể ngồi lên vị trí hôm này, tất nhiên hắn có chỗ tốt. Hắn biết ngày thường dù Vạn tuế gia ở chung với những đại thần lôi thôi đó cũng không có vấn đề gì, dù sao đều là đàn ông, chủ tử cùng lắm chỉ chửi thầm, chính vụ bận rộn cũng không rảnh lo những cái đó. Nhưng hiện giờ không giống vậy, trong cung có Hoàng hậu nương nương, dù sao cũng phải quan tâm đến tâm tình của Hoàng hậu nương nương. Vợ chồng tân hôn không thể thiếu thường xuyên thân cận, lỡ như khiến nương nương ngửi thấy mùi này, không phải sẽ nôn ra cơm đêm qua sao?
Tiểu Phú dính tuyết khắp đầu, khắp người, không rảnh lo bung dù, đưa tới trầm hương che chở trong ngực. Đức Lộc nhận hương, vội đi vào đốt lò Bác Sơn lên, đặt ở đầu giường đất phía nam. Trên đỉnh đồng xanh họa tiết mây bay chậm rãi tỏa ra sương khói, hắn lặng lẽ lấy tay áo phẩy vài cái. Trầm hương này có chút kì diệu, chỉ chốc lát đã che đậy được mùi không sạch sẽ trong phòng. Lúc này ấn đường nhíu chặt của Vạn tuế gia mới giãn ra, từ đầu nín thở một mạch, sau đó lại xử trí thuế má ngoài cửa khẩu, nước chư hầu dâng tấu chương, đến chiến sự ở Khách Nhĩ Khách [2], hắn đều thành thạo xử lý.
[2] Khách Nhĩ Khách (喀尔喀): một bộ tộc Mông Cổ sinh sống trên sa mạc.
Phùng Hà - Chương kinh phụ trách bốn bộ tin tức chiến sự Mông Cổ bắt đầu bẩm báo đường đi của các đội binh mã: "Cát Sắt dẫn đầu ba kỳ binh mã đã xuyên qua Tức Long Lĩnh tiến về phía trung tâm. Tám trăm dặm đi gấp rút để sáng sớm hôm nay vào kinh, theo Bút thiếp thức [3] tính toán thời gian hao tổn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn lúc này đã hội họp với hai kỳ binh mã của Đồng Sùng Tuấn ở Chính Dương môn rồi."
[3] Bút thiếp thức (笔帖式): chức quan phụ trách giấy tờ, sổ sách.
Hoàng đế nghe xong coi như hài lòng: "Trung Dũng công gặp bất trắc, trước mắt lòng quân ba kỳ thế nào?"
Phùng Hà nói: "Cát Sắt có tấu trình nói lòng quân ổn định, xin chủ tử không cần lo lắng. Tuy mấy năm nay kỵ binh của chúng ta ở dưới trướng Trung Dũng công nhưng ai mới là chủ tử thật sự, trong lòng mỗi người đều rõ rành rành. Hiện giờ Trung Dũng công hy sinh vì nhiệm vụ, chúng tướng sĩ cũng không luống cuống trận tuyến, trong quân có Phó đô thống chỉ huy, hành quân tác chiến không bị ảnh hưởng chút nào.
Khóe môi Hoàng đế hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Thay đổi thống soái ba kỳ binh mã, tương lai người dưới các kỳ cũng phải điều chỉnh. Ngươi truyền ý chỉ của trẫm lệnh cho Cát Sắt thông báo cho ba quân, chỉ cần trên dưới ba kỳ đồng nhất một lòng, binh lính trở về triều đều có thưởng. Đến lúc đó trẫm lại dựa theo quân công đề bạt tướng tài, anh hùng không hỏi xuất thân, chỉ cần trung với triều đình, trẫm tuyệt đối không bạc đãi người đó."
Phùng Hà đáp vâng, trọng thưởng ban xuống nhất định sẽ xuất hiện người anh dũng, phàm là mình có thể nổi bật, cái chết của Kỳ chủ cũng không tính là gì cả. Thậm chí cái chết này cũng có chỗ tốt, bởi vì núi sụp đè dưới đỉnh đầu nên mở ra tình cảnh mới có thể thấy được triển vọng tương lai. Hoàng đế muốn lòng người quy thuận, những dũng sĩ từ nhỏ vác đao dưới cờ đó muốn rạng rỡ tổ tông, hai bên ăn khớp với nhau, ai còn buồn vì Tiết Thượng Chương thống soái ba kỳ không trở về nguyên vẹn nữa?
Hoàng đế lại thở dài: "Lúc trước Trung Dũng công rời kinh, có người vô cùng bất mãn, chuyện trẫm bị ám sát lúc ban đêm đi dạo ở Chính Dương môn tạm thời gác lại vì đại hôn của trẫm. Hiện tại hỉ sự xong xuôi rồi, chuyện cần xử trí cũng nên xử trí thôi."
Đám Chương kinh nghe xong liền sợ hãi. Hiện giờ Nạp Tân đứng đầu Quân Cơ xử, lại đường đường là Quốc trượng, lúc này vị Quốc trượng này nên ra mặt nói mấy câu. Vì thế mọi người đều trông ngóng nhìn về phía hắn. Nạp Công gia cũng rất vui vẻ cho vị con rể Hoàng đế này ăn thuốc an thần, hắn rũ tay áo nói: "Xin Vạn tuế gia yên tâm, trước mắt những thích khách đó đang bị giam giữ, có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào. Đây là một chuyện, còn một chuyện khác..." Hắn ngừng lại, liếc nhìn đồng liêu trái phải rồi nói: "Nô tài thu được tin tức sau khi Trung Dũng công hoăng, Phúc Cách hoạt động khắp nơi, rất không an phận. Nghe nói còn ở bên ngoài nói năng xằng bậy, chửi bới thánh cung..."
Mọi người đều hai mắt nhìn nhau, ngoài miệng không ai nói nhưng trong lòng đều rõ ràng, đây là tới lúc thu lưới rồi. Mấy năm nay Tiết Thượng Chương ngông cuồng là chuyện rõ như ban ngày. Trước đây Hoàng đế không tự mình chấp chính, hắn ta độc bá triều cương cũng thôi đi, sau đó chính quyền thu về tay Hoàng đế, hắn ta vẫn không nhượng bộ, đây là không biết xem xét thời thế. Lúc trước hắn ta cứng rắn đẩy nữ nhi của Nạp Tân vào cung, vốn tưởng rằng có thể ỷ vào việc cùng vinh cùng nhục để kiềm chế Kế Hoàng hậu. Ai ngờ Hoàng đế tìm lối tắt, cũng không hành động theo con đường chính quy, tình nguyện thưởng cho hắn ta một lễ tang long trọng xứng đáng hưởng Thái miếu, cứ như vậy bảo toàn được Tề gia. Nhưng hiển nhiên những người khác trong phái họ Tiết không tốt số như Nạp Tân, trong đó nhi tử Tiết gia đứng mũi chịu sào. Nạp Tân người này bình thường nhát gan, ba phải, thời điểm mấu chốt tuyệt đối không hàm hồ. Hoàng đế muốn nhổ tận gốc Tiết gia, ngay cả cái xẻng hắn đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần Hoàng đế có ý này, hắn sẽ lập tức dâng xẻng lên.
Dù sao nhị gia Tiết gia lành ít dữ nhiều, chờ phía trên đưa ra biện pháp xử trí đi. Người trước kia từng qua lại với Tiết gia đều lo sợ bất an, chờ đao treo trên cổ rơi xuống. Trong phòng rất yên lặng, lúc này khắp phòng các đại thần quân cơ béo mập dầu mỡ tạo thành canh thịt kết đông, Vạn tuế gia có đun nóng thế nào cũng không tan ra được.
Hoàng đế tự có thủ đoạn cân bằng triều đình của hắn. Mấy năm nay Tiết Thượng Chương nắm quyền, cả triều văn võ bá quan có mấy người là không chút dính dáng? Triều đình giống cái ao to, nước quá trong ắt không có cá, xử trí sạch sẽ tất cả, một mình hắn cũng không thể làm được Hoàng đế.
Bởi vậy phản ứng của hắn có thể nói là nằm ngoài dự liệu của mọi người: "Việc xảy ra ngoài ý muốn, Tiết công vừa ra đi, lòng người cả nhà già trẻ đều hoảng sợ, trẫm có thể thông cảm. Người trải qua chuyện quá mức đau buồn, lời lẽ khác thường cũng không phải chuyện lạ, sao trẫm có thể vì chút lỗi sai này mà tính toán chi li?" Hắn vừa nói vừa hỏi đại thần ngự tiền A Lâm Bảo: "Trẫm lệnh cho Nội Vụ phủ cùng lo liệu tang lễ, hiện giờ thế nào rồi?"
A Lâm Bảo cúi người nói: "Thưa chủ tử, tất cả đều theo dặn dò của chủ tử, tang lễ, đưa tang và mộ phần đều lo liệu ổn thỏa. Hiện giờ quan tài của Tiết công đặt ở Quan Đế miếu, Khâm Thiên giám xem ngày, một tháng sau hạ táng."
Hoàng đế gật đầu, sắc mặt ảm đạm: "Tiết công là cánh tay phải đắc lực của ta. Năm đó mấy vị hoàng thúc làm loạn là hắn giúp trẫm giữ vững giang sơn vạn dặm này, trong lòng trẫm luôn luôn ghi nhớ công lao của hắn. Linh cữu vào kinh đúng lúc đại hôn của trẫm, không thể đích thân tới tế bái, trong lòng trẫm thật sự hổ thẹn. Dù sao còn chưa tới thời điểm hạ táng, chọn ngày nào đó trẫm sẽ tới thắp nén nhanh trước vong linh hắn."
Cho nên Hoàng đế vẫn là Hoàng đế tốt thấu tình đạt lý, đối đãi với một quyền thần mà không đánh mất phong độ, như vậy trên triều đình người từng qua lại với Tiết gia cũng không cần lo lắng hãi hùng.
Ánh mắt Hoàng đế không sắc bén, bình tĩnh nhìn quét trái phải đám đại thần, chợt thấy chiếc đồng hồ Tây Dương trên bàn chỉ giờ Mùi, hắn cười nói: "Đã giờ này rồi! Trẫm nghị sự đã quên mất canh giờ, để các ngươi bụng đói làm việc là sơ