Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 106:


trước sau

Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
 
"Hoàng hậu còn chưa trở lại sao?" Hoàng đế vừa đi vừa hỏi, rảo bước tiến vào tiền điện.
Thù Lan nói vâng: "Hoàng hậu nương nương theo Thái hoàng Thái hậu đi tế tổ, trước mắt còn chưa về." Giương mắt nhìn hai vai áo hắn đầy tuyết, Thù Lan tiến lên cởi áo choàng giúp hắn.
Vốn dĩ những việc này không nên để nàng ấy làm, Đức Lộc hành động không nhanh bằng nàng ấy, nhất thời có chút ngơ ngẩn. Trong lòng nói cô nương này cũng là người không hiểu quy củ. Nàng ấy vừa không phải chủ nhân trong cung, vừa không phải nha hoàn, lượt ai cũng không tới lượt nàng ấy tới hầu hạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là biểu muội của Vạn tuế gia, quen biết nhau từ nhỏ, rốt cuộc không cần kiêng kị như những người khác, hắn cũng không dám bác bỏ thể diện của nàng ấy.
Còn Hoàng đế, tuy rằng quen được người hầu hạ nhưng cũng không thích người không quen thuộc gần gũi, miễn cưỡng để nàng ta cởi áo choàng rồi xê người tránh đi.
"Chuyện trong nhà đều xử lý ổn thỏa rồi chứ?" Hắn thuận miệng hỏi một câu.
Thù Lan gật đầu: "Tất cả đều nhờ ân điển của chử tử, nếu không nhờ ngài, lúc này nhà chúng nô tỳ còn như cuộn chỉ rối."
Hoàng đế không muốn nhận cái công lao kia, sờ bả vai nói: "Chuyện này trẫm chưa từng hỏi đến, ngươi muốn tạ ơn thì tạ ơn Hoàng hậu đi."
Thù Lan thẹn thùng nói: "Tất nhiên phải tạ ơn Hoàng hậu nương nương nhưng cũng không thể quên Vạn tuế gia. Cả nhà nô tỳ đều nhờ vào Vạn tuế gia. Vạn tuế gia trăm công nghìn việc còn nghĩ đến giải vây cho huynh muội nô tỳ, nô tỳ cảm kích ngài từ tận đáy lòng. Trước mắt vị kia đã bị giáng cấp, không sợ bà ấy gây tai họa nữa, tương lai ca ca giành được chiến công, nhà của chúng ta có thể vinh hiển trở lại, đó chính là phúc phần."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm cũng nghĩ như vậy, dù sao về sau có Na Đan Châu, chỉ cần hắn phấn đấu, làm tốt công việc được giao, chắc chắn sẽ có lúc mở mày mở mặt."
Lời thăm hỏi của Hoàng đế hoàn toàn xuất phát từ lễ phép. Lễ phép này là đãi ngộ đặc biệt mà không nhiều người thân mới có được. Nhưng ngoài miệng ứng phó, trong lòng hắn lại có chút bực bội, chỉ một lòng muốn thay quần áo.
Thù Lan cũng đã nhìn ra, phần lụa ở bả vai và trước ngực hắn sậm màu hơn so với hai nách, nàng nói: "Vừa rồi Vạn tuế gia dính tuyết ạ? Hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị xiêm y sạch sẽ cho ngài, để ở trong giường. Nô tỳ truyền người chuẩn bị nước ấm tới, Vạn tuế gia lau người để tránh cảm lạnh."

Hoàng đế nói không cần: "Trẫm thay áo khoác ngoài là được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."
Về phương diện này hắn luôn rất kiêng kị, từ sau khi tự mình chấp chính mặc kệ nữ nhân hậu cung nhiều hay ít, công việc thay quần áo của hắn luôn luôn là thái giám phụ trách, chưa bao giờ phát sinh chuyện không hợp quy củ như cung nữ có ý càn rỡ đụng chạm hắn. Tất nhiên sẽ không xuất hiện tình trạng Hoàng đế nhất thời mê muội, tấn vị cung nhân.
Thù Lan nghe hắn nói như vậy, trên mặt nóng bỏng, vội cúi đầu nói vâng: "Vậy nô tỳ chuẩn bị canh gừng xua khí lạnh cho Vạn tuế gia." Nàng vừa nói vừa lui ra ngoài.
Đàn ông muốn thay quần áo, bảo nàng lui ra ngoài, nhớ đến mà ngại ngùng đến phát hoảng. Nàng cũng tự trách mình không có ánh mắt, chờ người ta mở miệng mới biết được, chỉ sợ Hoàng đế sẽ cảm thấy nàng không hiểu chuyện. Nhưng cũng thật kỳ quái, hiện giờ nhìn vị biểu ca này đã không còn giống khi còn nhỏ nữa. Có lẽ bởi vì thân phận, cảm giác tựa như thân thiết lại tựa như xa xôi, mang theo chút sùng kính và sợ hãi phức tạp, nghĩ tới là trong lòng lập tức run rẩy. Trước kia nàng từng nghe đồn tính cách Hoàng đế quái đản, không dễ ở chung, nhưng theo những gì tiến cung nửa tháng nàng nhìn thấy, có vẻ lời đồn cũng không đúng với thực tế. Thân ở địa vị cao khó tránh khỏi bị người phỉ báng, dù là Hoàng đế cũng không ngăn được nghe nhầm đồn bậy. Cảm kích của nàng đối với hắn chân thực hơn nhiều đối với Thái hoàng Thái hậu và Hoàng hậu. Tuy giữa biểu huynh muội không nên gần gũi như vậy, nhưng người tộc Quách gia không nhiều lắm, gia tộc trăm năm không thể tránh khỏi suy tàn. Người thân ngày càng ít càng cảm thấy tình thân đáng quý, đúng lúc vị biểu ca này có thể bảo vệ người chu toàn nhất trên đời, trong lòng cô nương sinh ra một chút cảm tình mông lung. Nàng thẹn thùng đối mặt nhưng bất luận thế nào trong lòng cũng đã nảy sinh một cảm xúc mới.
Nàng đi truyền lời cho Ngự Thiện phòng, đáng tiếc không thể tự mình nấu, đành đứng bên cạnh nhìn đầu bếp băm gừng, thêm đường đỏ, chờ nấu xong lại tự mình mang về. Lúc này Hoàng đế đã đổi sang thường phục, đang ngồi nghiêng trên giường sưởi xem tấu chương. Nàng đưa canh gừng cho Đức Lộc, Đức Lộc thử rồi đưa đến trước mặt vua. Nhìn hắn uống từng ngụm từng ngụm, nàng mím môi cười, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi.
Hoàng đế đã không còn giống lúc nhỏ, khi còn nhỏ nói nhiều hơn hiện tại, giao tiếp giữa trẻ con với trẻ con rất vô tư. Thưở thiếu niên, mặc dù rất tự cao tự đại nhưng vẫn thích nói về mấy lời đồn trong cung hoặc hỏi thăm chuyện lý thú ngoài cung. Hiện giờ lớn tuổi rồi, tính cách cũng càng thêm thận trọng, đáng tiếc không còn gì để nói với nàng nữa, đến mí mắt cũng không nhấc lên, bảo nàng trở về nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay ở trong cung, nàng đã nghỉ ngơi rất tốt, không cần cả ngày lo lắng sốt ruột, lúc này mới cảm giác được ngày tháng thanh bình. Nghỉ suốt ngày, nghỉ lâu rồi cũng chán, vì thế nàng nhún người nói: "Tạ Vạn tuế gia quan tâm, nô tỳ mới từ Tĩnh Khế trai tới đây. Vạn tuế gia phê duyệt tấu chương, nô tỳ sẽ không làm phiền, nô tỳ ra ngoài chờ Hoàng hậu nương nương."
Nàng rời khỏi Đông noãn các nhưng vẫn đứng dưới mái hiên ngoài hành lang. Phóng tầm mắt nhìn, trời đất thật yên tĩnh. Trong cung quy củ nặng nề, bọn cung nữ thái giám đứng gác tận tâm tận lực cúi đầu nhìn chân, tựa như bọn họ đã trở thành một bộ phận của Khôn Ninh cung, đã sớm hòa vào khung cảnh long trọng huy hoàng này.
Hoàng hậu còn chưa trở lại, nói vậy tế tổ trong cung rườm rà, mỗi người thắp nhang trước bài vị của từng vị liệt tổ liệt tông, bởi vậy phải ở lại lâu chút. Giờ phút này Tử Cấm Thành dường như trống không, chủ tử các cung đều tụ họp ở bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, tụ tập trong Phụng Tước điện nho nhỏ. Thù Lan không phải người trong cung nên chỉ có nàng nhàn nhã. Thật ra trong lòng nàng cũng lặng lẽ định hướng, nàng sống trong cái nhà cả ngày gà bay chó sủa kia đến mức chán đời, vào một thế giới mới, thế giới yên bình nên sinh ra chút khát vọng, muốn ở lại nơi này lâu dài, không bao giờ trở về nữa.
Cung đình này không có nhiều lục đục như trong tưởng tượng của nàng. Các cung ai lo phận nấy, cách ba ngày đám chủ tử đến Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng hậu một lần, không có lời đường mật thân tình giả lả, lời nói việc làm của mọi người đều khéo léo, tiến lùi thỏa đáng.
Nàng từng có lòng hỏi thăm hai cung nữ hầu hạ nàng, hỏi sao không thấy nhóm chủ nhân hậu cung thường xuyên qua lại. Cung nữ nói: "Chủ tử và nương nương mới đại hôn, chủ nhân hậu cung cũng thức thời. Vốn Vạn tuế gia muốn tới Khôn Ninh cung ở cùng Hoàng hậu nương nương một tháng, hết một tháng mới trở về chỗ ở của mình. Nhưng hôm nay thời gian một tháng đã sớm qua, đủ thấy Vạn tuế gia chỉ một lòng hướng về nương nương chủ tử của chúng ta."
Thật tốt, ở nơi vàng son phù phiếm này thấu hiểu bầu bạn với nhau, đời người nhiều gian khó, tình cảm giữa Đế Hậu thật hiếm có. Nàng rất hâm mộ, hâm mộ tất động lòng, động lòng tất sinh áy náy. Hoàng hậu đối xử với mình tốt như vậy, nàng không nên mơ ước... Lại nhìn người bên cửa sổ, chính mình tới sớm nhất nhưng tới không hề đúng lúc, hiện giờ nghĩ lại, mọi thứ đều là số mệnh.
Cuối cùng trước cửa cung có bóng người xuất hiện, thái giám đứng đầu đi trước mở đường, các cung nhân phía sau vây quanh Hoàng hậu đi vào. Áo choàng màu son như ngọn lửa bùng cháy giữa thế giới mênh mông, Hoàng hậu chính là có sức mạnh như vậy, giải tỏa tâm tình của người ta. Lúc trước Thù Lan còn đắm chìm trong ăn năn hối hận nhưng nàng ấy vừa xuất hiện, loại cảm xúc này liền phai nhạt.
Nàng cầm ô tới nghênh đón: "Nương nương đã trở về?"

Anh Minh ừ một tiếng: "Đứng bên ngoài làm gì, lạnh lắm, mau vào thôi."
Dưới mái hiên, Hoàng đế cũng đi từ trong ra, dáng vẻ tay áo rộng cầm theo lò sưởi tay thật giống như xách theo một cái bô. Chờ nàng tới trước mặt, hắn nhét lò sưởi tay vào trong lòng nàng: "Mới đổi than, rất ấm." 
Ở trước mặt công chúng Hoàng hậu tuyệt đối đoan trang, nhún người nói: "Tạ chủ tử săn sóc." Rảo bước vào noãn các, chờ lúc người trước mặt đều giải tán, nàng đặt lò sưởi tay xuống, nhào vào trong lòng hắn: "Hôm nay mệt chết ta, ta không cần lò sưởi tay, ta muốn ngài sưởi ấm."
Hoàng đế như được ngâm vào trong nước đường phèn, nàng tẩy rửa mấy lần liền tan chảy. Sau đại hôn hai người cũng có lúc tách nhau ra, nhưng tách ra nửa ngày sẽ nhớ nhung. Hoàng đế đứng trên Viên Khâu, lúc đối mặt với trời đất mênh mông cũng nghĩ đến nàng, cầu xin mưa thuận gió hòa, không quên thuận tiện cầu một phần an khang cho nàng. Hoàng hậu làm được đến mức này, chỉ hắn biết nàng đã vất vả cỡ nào nhưng hắn không nói với nàng.
Mọi thứ tùy theo nàng, để hai tay nàng tiến vào trong tay áo hắn, bàn tay lạnh lẽo dao động, cuối cùng đùa dai túm lấy tay hắn, lạnh đến mức hắn phát run. Nàng kiễng mũi chân chu môi chờ hắn, hắn cúi đầu hôn nàng một cái: "Giờ ấm áp chưa?"
Nàng cười ngọt ngào: "Ngài ở bên ta, ta liền ấm áp."
Hắn cũng cười theo: "Sao trước kia trẫm không phát hiện nàng quấn người như vậy?"
"Trước kia chúng ta không hợp nhau, ta

thấy ngài liền muốn đá hai chân ngài, nào có dây dưa được." Nàng rút tay ra ôm chặt eo hắn: "Hiện giờ nửa ngày không gặp ngài, ta đã nhớ ngài rồi, sợ ngài ở bên ngoài bị lạnh. Từ Ninh cung chuẩn bị cơm trưa ta cũng lấy cớ trên người không khỏe để trở về vì muốn sớm gặp ngài..."
Có thể nói là một người vợ hiền, Hoàng đế cảm thấy mỹ mãn, hưởng thụ tình yêu nhỏ giọt của nàng. Nghe một hồi, bỗng phát hiện nàng không nói nữa, hắn kinh ngạc cúi đầu hỏi nàng: "Tại sao dừng lại?"
Mi mắt nàng cong cong: "Ta đã nói nhớ ngài, tại sao ngài không nói? Ta nhớ ngài phí công rồi, ta muốn tới chỗ Lão phật gia ăn trưa."
Nàng nói muốn đi, hắn vội túm nàng lại: "Lúc trước vừa xin về nghỉ giờ lại đi, nàng còn cần thể diện không?" Ngẫm lại chỉ lo tự mình hưởng thụ, đúng là hắn đã lạnh nhạt nàng, hắn miễn cưỡng vụng về nói: "Trẫm cũng nhớ nàng."
Hắn nói từng chữ không rõ ràng, nàng đại khái nghe hiểu được nhưng cảm thấy chưa đủ sảng khoái, bắt hắn lập lại lần nữa.
Hắn chau mày, chậc lưỡi: "Lời hay không nói lần hai."

Nàng không vui: "Ta đến chỗ Lão phật gia..." Kết quả mới nói được nửa câu đã bị hắn chặn lại.
Dáng vẻ hắn tức đến hộc máu: "Tại sao nữ nhân các người dong dài như vậy? Trẫm nói trẫm cũng nhớ nàng cho nên mới về thẳng Khôn Ninh cung, nàng không nhận ra sao?"
Nàng được hắn dỗ dành, trong lòng rất vui mừng. Người này ăn nói rất vụng về, lời hay tới miệng hắn cũng biến thành nói bậy. May mà nàng có thể bao dung, độ lượng rộng rãi thông cảm cho hắn, véo mặt hắn một cái, nói: "Nói sớm có phải tốt không? Lúc này cơm trưa cũng chưa truyền tới." Nàng vừa nói vừa gọi Uyển Đậu tiến vào, dặn dò: "Hôm nay ta muốn ăn rau hẹ, ngươi đến phòng ăn nhìn xem có không. Còn có cá xào dấm, bảo bọn họ chuẩn bị một phần."
Uyển Đậu nhận lệnh, nàng an tâm nằm trên giường mỹ nhân chờ ăn. Nàng mệt mỏi nằm trên giường, bên cạnh có tiếng lật sách loạt xoạt của hắn, nàng mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Không bao lâu Tây noãn các bắt đầu bày thức ăn, nàng ngửi thấy mùi hương mà tỉnh dậy, không cần ai gọi, nàng tự tỉnh. Đồ ăn nàng chỉ đích danh ăn rất thơm ngon, không rảnh để ý tới quỷ củ, nàng gom vào trước mặt mình, một mình ăn hết sạch.
Dáng vẻ ăn ngon lành của nàng hắn xem thế đủ rồi: "800 năm rồi nàng chưa được ăn à? Ngon vậy sao?"
Nàng bỏ xuống che chắn như bát tiên chúc thọ, cười nói: "Ăn thì phải ăn cho no căng, cả đời ngài cũng chưa từng hưởng thụ cảm giác sảng khoái này đâu."
Hắn không còn lời nào để nói, nhìn nàng cơm no rượu say đứng lên đi bộ. Bỗng nhiên Hoàng đế nhớ ra một việc: "Mấy ngày nữa sẽ hạ táng Tiết Thượng Chương, ngày mai trẫm đến tế lễ trước linh đường hắn."
Anh Minh ngây ngẩn cả người: "Ngày mai?" Nàng lo sợ nói: "Lão tam Tiết gia vẫn luôn không rõ tung tích, lúc này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Hắn nói sẽ, biểu cảm trên mặt rất thản nhiên "Trẫm đã sớm sắp xếp người xung quanh Quan Đế miếu rồi. Tuy Hách Thọ chưa từng lộ mặt nhưng trẫm biết hắn ở gần đó nhìn chằm chằm, chỉ chờ trẫm giá lâm."
Nàng không nói, thất hồn lạc phách nhìn hắn. Hắn biết nàng lo lắng, lập tức nói: "Trẫm có thị vệ ngự tiền bảo vệ bên cạnh, hắn không tiếp cận được trẫm đâu."
"Lỡ như hắn trộm bắn tên thì làm sao bây giờ?" Nàng lẩm bẩm nói, sắc mặt trắng bệch: "Không được, ngài đi như vậy quá nguy hiểm, lúc này hắn ta sẵn sàng cá chết lưới rách [1], ngài không thế lấy mình ra làm mục tiêu."
[1] Cá chết lưới rách (鱼死网破): không phải là cá chết, thì là lưới rách, chỉ việc liều một mất một còn.
Đề cập tới vấn đề này, nữ nhân có thể tự hù chết mình. Hoàng đế thấy nàng hoảng sợ, nhíu mày nói: "Đừng lo lắng vô cớ được không? Trẫm đường đường là thiên tử còn sợ loại người xấu này sao? Lúc này nhất định phải đi, bao nhiêu người đều nhìn vào, trẫm không thể mang cái danh bạc tình bạc nghĩa. Đám tàn dư của Tiết gia là cái gai trong lòng trẫm, không diệt trừ tận gốc bọn họ, ngày đêm trẫm khó an lòng."
Tuy Anh Minh biết Hoàng đế mưu cao kế lớn nhưng với nàng mà nói, nàng chỉ quan tâm an nguy người đàn ông của mình, nhìn hắn đi vào nguy hiểm như vậy, nàng vô cùng không yên tâm. Nhưng khuyên hắn không nghe, lần đầu tiên sau khi đại hôn nàng đứng đắn khóc nhè trước mặt hắn, cũng không nói nhiều, nàng ôm tay đi về hướng Đông noãn các. Hoàng đế không có cách nào, đuổi tới trước giường của nàng, nói: "Trẫm sẽ thật cẩn thận."
Nàng ngồi ở đầu giường hỉ mũi: "Ngài là ai? Ngài là Hoàng đế của Đại Anh, trên người mang trọng trách, ngài biết không?"

Hoàng đế nói biết: "Chính vì trẫm là Hoàng đế nên trẫm càng phải thâu tóm hoàng quyền, diệt trừ phản loạn."
"Nhưng..." Nàng đỏ mặt: "Thời điểm ngài làm anh hùng đừng quên ngài còn có gia đình, ngài còn có ta."
Lời này chọc đúng chỗ mềm yếu của hắn, trong lòng dâng lên nhu tình dịu dàng như nước, không thể làm gì hơn nhìn nàng khóc. Hắn lẩm bẩm nói: "Đừng khóc, cẩn thận đau mắt."
Nàng cãi bướng: "Không cần ngài lo."
Đầu Hoàng đế đau muốn nứt ra, không hiểu tại sao trên đời lại có nữ nhân phiền toái như vậy. Hắn cãi không cãi lại nàng, mắng cũng không mắng thắng được nàng, đành phải buông vũ khí đầu hàng: "Trẫm biết mình còn có gia đình, còn có nàng, trẫm sẽ nghĩ biện pháp, nàng yên tâm." Rốt cuộc không có cách nào, đành phải ôm nàng lên giường, hắn định sẽ đền bù cho nàng thật tốt.
Kết quả mới tới gần đã ngửi thấy mùi rau hẹ, suýt nữa làm hắn hôn mê. Hoàng đế bịt mũi nói: "Thật thối!"
Anh Minh sửng sốt một lúc mới hiểu hắn nói cái gì, cho nên thời điểm kiểm tra tình cảm vợ chồng sâu hay không tới rồi: "Ngài ghét bỏ ta? "
Hoàng đế ngượng ngùng nói: "Không phải trẫm ghét bỏ nàng, là nàng thật sự rất thối."
Nàng mặc kệ, ngăn chặn hắn, hôn mỗi chỗ một cái trên mặt hắn. Hoàng đế tiếp nhận nụ hôn thúi hoắc của nàng, khổ không nói nên lời, mắt cũng không mở ra được. Cuối cùng vẫn là tự nàng không chịu nổi hương vị kia, xuống giường tìm người súc miệng đánh răng.
Bất luận thế nào, hành trình đã định không thể thay đổi. Nếu đã thả ra tin sẽ tới Quan Đế miếu tế bái, người ở chỗ tối kia cũng đã chuẩn bị tốt, không thể để người ta mừng hụt được.
Cả hai bên đều đang chờ đợi ngày này, ân oán lâu dài cũng nên kết thúc. Từ Tử Cấm Thành tới Quan Đế miếu mất một ngày đường, trước đó đã cử người đi dẹp đường, Hoàng đế lên xe, dẫn theo văn võ đại thần xuất phát từ Tử Cấm Thành. Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn chạy dài tới rất xa, rất có tư thế tới tế bái thần tử có công.
Trước kia, tòa Quan Đế miếu chính là từ đường của Tiết gia, cách phần mộ tổ tiên của Tiết gia không xa, bình thường để người dân thắp hương bái phật, đến khi Tiết gia có đại tang mới khóa cửa miếu, dùng làm nơi đặt linh cữu. Vì mấy năm nay Tiết gia công cao hiển hách quyền khuynh triều dã[2] cho nên xung quanh từ đường này cũng mọc lên những khu chợ nho nhỏ, bình thường có người bày sạp bán tạp hóa nam bắc. Hôm nay dẹp đường, tất cả tiểu thương bị đuổi ra ngoài bán kính trăm trượng, màn che màu vàng ở bên ngoài đường vua đi. Cứ mười bước có một thị vệ mặc áo ngoài màu vàng, mắt trừng lớn như chuông đồng, cấm tất cả người không liên quan tới gần.
[2] Quyền khuynh triều dã: Trong tay nắm quyền hành to lớn. 
Ngự liễn của Hoàng đế đi thẳng tới, dừng lại trước cửa miếu. Thái giám tiến lên vén mành, cánh tay nâng cao để Hoàng đế vịn vào. Hoàng đế bỏ tua màu đỏ trên mũ, lấy lông chồn bao quanh ( một kiểu bày tỏ tôn kính ), cũng coi có chút ý tứ. Mới vừa đặt chân xuống, nghe thấy không trung vang lên tiếng chim ưng kêu the thé, hắn ngửa đầu nhìn. Giữa vòm trời xám xịt, một con Hải Đông Thanh [3] đang bay quanh, giống như phát hiện con mồi trên bãi săn.
[3] Hải Đông Thanh: là giống chim họ nhà chim ưng, vô cùng quý hiếm, toàn thân đen tuyền. 
Bỗng nhiên ầm một tiếng, tất cả chim trên cây đều bị chấn động, tiếng chim vỗ cánh rào rào vang lên tận trời, giật mình nhốn nháo hoảng loạn bay đi... Miệng súng lửa có khỏi mỏng lượn lờ, cách một lớp sương khói, Hoàng đế đứng đó, một người ngã quỵ xuống đất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện