Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
"Hoàng hậu còn chưa trở lại sao?" Hoàng đế vừa đi vừa hỏi, rảo bước tiến vào tiền điện.
Thù Lan nói vâng: "Hoàng hậu nương nương theo Thái hoàng Thái hậu đi tế tổ, trước mắt còn chưa về." Giương mắt nhìn hai vai áo hắn đầy tuyết, Thù Lan tiến lên cởi áo choàng giúp hắn.
Vốn dĩ những việc này không nên để nàng ấy làm, Đức Lộc hành động không nhanh bằng nàng ấy, nhất thời có chút ngơ ngẩn. Trong lòng nói cô nương này cũng là người không hiểu quy củ. Nàng ấy vừa không phải chủ nhân trong cung, vừa không phải nha hoàn, lượt ai cũng không tới lượt nàng ấy tới hầu hạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là biểu muội của Vạn tuế gia, quen biết nhau từ nhỏ, rốt cuộc không cần kiêng kị như những người khác, hắn cũng không dám bác bỏ thể diện của nàng ấy.
Còn Hoàng đế, tuy rằng quen được người hầu hạ nhưng cũng không thích người không quen thuộc gần gũi, miễn cưỡng để nàng ta cởi áo choàng rồi xê người tránh đi.
"Chuyện trong nhà đều xử lý ổn thỏa rồi chứ?" Hắn thuận miệng hỏi một câu.
Thù Lan gật đầu: "Tất cả đều nhờ ân điển của chử tử, nếu không nhờ ngài, lúc này nhà chúng nô tỳ còn như cuộn chỉ rối."
Hoàng đế không muốn nhận cái công lao kia, sờ bả vai nói: "Chuyện này trẫm chưa từng hỏi đến, ngươi muốn tạ ơn thì tạ ơn Hoàng hậu đi."
Thù Lan thẹn thùng nói: "Tất nhiên phải tạ ơn Hoàng hậu nương nương nhưng cũng không thể quên Vạn tuế gia. Cả nhà nô tỳ đều nhờ vào Vạn tuế gia. Vạn tuế gia trăm công nghìn việc còn nghĩ đến giải vây cho huynh muội nô tỳ, nô tỳ cảm kích ngài từ tận đáy lòng. Trước mắt vị kia đã bị giáng cấp, không sợ bà ấy gây tai họa nữa, tương lai ca ca giành được chiến công, nhà của chúng ta có thể vinh hiển trở lại, đó chính là phúc phần."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm cũng nghĩ như vậy, dù sao về sau có Na Đan Châu, chỉ cần hắn phấn đấu, làm tốt công việc được giao, chắc chắn sẽ có lúc mở mày mở mặt."
Lời thăm hỏi của Hoàng đế hoàn toàn xuất phát từ lễ phép. Lễ phép này là đãi ngộ đặc biệt mà không nhiều người thân mới có được. Nhưng ngoài miệng ứng phó, trong lòng hắn lại có chút bực bội, chỉ một lòng muốn thay quần áo.
Thù Lan cũng đã nhìn ra, phần lụa ở bả vai và trước ngực hắn sậm màu hơn so với hai nách, nàng nói: "Vừa rồi Vạn tuế gia dính tuyết ạ? Hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị xiêm y sạch sẽ cho ngài, để ở trong giường. Nô tỳ truyền người chuẩn bị nước ấm tới, Vạn tuế gia lau người để tránh cảm lạnh."
Hoàng đế nói không cần: "Trẫm thay áo khoác ngoài là được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."
Về phương diện này hắn luôn rất kiêng kị, từ sau khi tự mình chấp chính mặc kệ nữ nhân hậu cung nhiều hay ít, công việc thay quần áo của hắn luôn luôn là thái giám phụ trách, chưa bao giờ phát sinh chuyện không hợp quy củ như cung nữ có ý càn rỡ đụng chạm hắn. Tất nhiên sẽ không xuất hiện tình trạng Hoàng đế nhất thời mê muội, tấn vị cung nhân.
Thù Lan nghe hắn nói như vậy, trên mặt nóng bỏng, vội cúi đầu nói vâng: "Vậy nô tỳ chuẩn bị canh gừng xua khí lạnh cho Vạn tuế gia." Nàng vừa nói vừa lui ra ngoài.
Đàn ông muốn thay quần áo, bảo nàng lui ra ngoài, nhớ đến mà ngại ngùng đến phát hoảng. Nàng cũng tự trách mình không có ánh mắt, chờ người ta mở miệng mới biết được, chỉ sợ Hoàng đế sẽ cảm thấy nàng không hiểu chuyện. Nhưng cũng thật kỳ quái, hiện giờ nhìn vị biểu ca này đã không còn giống khi còn nhỏ nữa. Có lẽ bởi vì thân phận, cảm giác tựa như thân thiết lại tựa như xa xôi, mang theo chút sùng kính và sợ hãi phức tạp, nghĩ tới là trong lòng lập tức run rẩy. Trước kia nàng từng nghe đồn tính cách Hoàng đế quái đản, không dễ ở chung, nhưng theo những gì tiến cung nửa tháng nàng nhìn thấy, có vẻ lời đồn cũng không đúng với thực tế. Thân ở địa vị cao khó tránh khỏi bị người phỉ báng, dù là Hoàng đế cũng không ngăn được nghe nhầm đồn bậy. Cảm kích của nàng đối với hắn chân thực hơn nhiều đối với Thái hoàng Thái hậu và Hoàng hậu. Tuy giữa biểu huynh muội không nên gần gũi như vậy, nhưng người tộc Quách gia không nhiều lắm, gia tộc trăm năm không thể tránh khỏi suy tàn. Người thân ngày càng ít càng cảm thấy tình thân đáng quý, đúng lúc vị biểu ca này có thể bảo vệ người chu toàn nhất trên đời, trong lòng cô nương sinh ra một chút cảm tình mông lung. Nàng thẹn thùng đối mặt nhưng bất luận thế nào trong lòng cũng đã nảy sinh một cảm xúc mới.
Nàng đi truyền lời cho Ngự Thiện phòng, đáng tiếc không thể tự mình nấu, đành đứng bên cạnh nhìn đầu bếp băm gừng, thêm đường đỏ, chờ nấu xong lại tự mình mang về. Lúc này Hoàng đế đã đổi sang thường phục, đang ngồi nghiêng trên giường sưởi xem tấu chương. Nàng đưa canh gừng cho Đức Lộc, Đức Lộc thử rồi đưa đến trước mặt vua. Nhìn hắn uống từng ngụm từng ngụm, nàng mím môi cười, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi.
Hoàng đế đã không còn giống lúc nhỏ, khi còn nhỏ nói nhiều hơn hiện tại, giao tiếp giữa trẻ con với trẻ con rất vô tư. Thưở thiếu niên, mặc dù rất tự cao tự đại nhưng vẫn thích nói về mấy lời đồn trong cung hoặc hỏi thăm chuyện lý thú ngoài cung. Hiện giờ lớn tuổi rồi, tính cách cũng càng thêm thận trọng, đáng tiếc không còn gì để nói với nàng nữa, đến mí mắt cũng không nhấc lên, bảo nàng trở về nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay ở trong cung, nàng đã nghỉ ngơi rất tốt, không cần cả ngày lo lắng sốt ruột, lúc này mới cảm giác được ngày tháng thanh bình. Nghỉ suốt ngày, nghỉ lâu rồi cũng chán, vì thế nàng nhún người nói: "Tạ Vạn tuế gia quan tâm, nô tỳ mới từ Tĩnh Khế trai tới đây. Vạn tuế gia phê duyệt tấu chương, nô tỳ sẽ không làm phiền, nô tỳ ra ngoài chờ Hoàng hậu nương nương."
Nàng rời khỏi Đông noãn các nhưng vẫn đứng dưới mái hiên ngoài hành lang. Phóng tầm mắt nhìn, trời đất thật yên tĩnh. Trong cung quy củ nặng nề, bọn cung nữ thái giám đứng gác tận tâm tận lực cúi đầu nhìn chân, tựa như bọn họ đã trở thành một bộ phận của Khôn Ninh cung, đã sớm hòa vào khung cảnh long trọng huy hoàng này.
Hoàng hậu còn chưa trở lại, nói vậy tế tổ trong cung rườm rà, mỗi người thắp nhang trước bài vị của từng vị liệt tổ liệt tông, bởi vậy phải ở lại lâu chút. Giờ phút này Tử Cấm Thành dường như trống không, chủ tử các cung đều tụ họp ở bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, tụ tập trong Phụng Tước điện nho nhỏ. Thù Lan không phải người trong cung nên chỉ có nàng nhàn nhã. Thật ra trong lòng nàng cũng lặng lẽ định hướng, nàng sống trong cái nhà cả ngày gà bay chó sủa kia đến mức chán đời, vào một thế giới mới, thế giới yên bình nên sinh ra chút khát vọng, muốn ở lại nơi này lâu dài, không bao giờ trở về nữa.
Cung đình này không có nhiều lục đục như trong tưởng tượng của nàng. Các cung ai lo phận nấy, cách ba ngày đám chủ tử đến Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng hậu một lần, không có lời đường mật thân tình giả lả, lời nói việc làm của mọi người đều khéo léo, tiến lùi thỏa đáng.
Nàng từng có lòng hỏi thăm hai cung nữ hầu hạ nàng, hỏi sao không thấy nhóm chủ nhân hậu cung thường xuyên qua lại. Cung nữ nói: "Chủ tử và nương nương mới đại hôn, chủ nhân hậu cung cũng thức thời. Vốn Vạn tuế gia muốn tới Khôn Ninh cung ở cùng Hoàng hậu nương nương một tháng, hết một tháng mới trở về chỗ ở của mình. Nhưng hôm nay thời gian một tháng đã sớm qua, đủ thấy Vạn tuế gia chỉ một lòng hướng về nương nương chủ tử của chúng ta."
Thật tốt, ở nơi vàng son phù phiếm này thấu hiểu bầu bạn với nhau, đời người nhiều gian khó, tình cảm giữa Đế Hậu thật hiếm có. Nàng rất hâm mộ, hâm mộ tất động lòng, động lòng tất sinh áy náy. Hoàng hậu đối xử với mình tốt như vậy, nàng không nên mơ ước... Lại nhìn người bên cửa sổ, chính mình tới sớm nhất nhưng tới không hề đúng lúc, hiện giờ nghĩ lại, mọi thứ đều là số mệnh.
Cuối cùng trước cửa cung có bóng người xuất hiện, thái giám đứng đầu đi trước mở đường, các cung nhân phía sau vây quanh Hoàng hậu đi vào. Áo choàng màu son như ngọn lửa bùng cháy giữa thế giới mênh mông, Hoàng hậu chính là có sức mạnh như vậy, giải tỏa tâm tình của người ta. Lúc trước Thù Lan còn đắm chìm trong ăn năn hối hận nhưng nàng ấy vừa xuất hiện, loại cảm xúc này liền phai nhạt.
Nàng cầm ô tới nghênh đón: "Nương nương đã trở về?"
Anh Minh ừ một tiếng: "Đứng bên ngoài làm gì, lạnh lắm, mau vào thôi."
Dưới mái hiên, Hoàng đế cũng đi từ trong ra, dáng vẻ tay áo rộng cầm theo lò sưởi tay thật giống như xách theo một cái bô. Chờ nàng tới trước mặt, hắn nhét lò sưởi tay vào trong lòng nàng: "Mới đổi than, rất ấm."
Ở trước mặt công chúng Hoàng hậu tuyệt đối đoan trang, nhún người nói: "Tạ chủ tử săn sóc." Rảo bước vào noãn các, chờ lúc người trước mặt đều giải tán, nàng đặt lò sưởi tay xuống, nhào vào trong lòng hắn: "Hôm nay mệt chết ta, ta không cần lò sưởi tay, ta muốn ngài sưởi ấm."
Hoàng đế như được ngâm vào trong nước đường phèn, nàng tẩy rửa mấy lần liền tan chảy. Sau đại hôn hai người cũng có lúc tách nhau ra, nhưng tách ra nửa ngày sẽ nhớ nhung. Hoàng đế đứng trên Viên Khâu, lúc đối mặt với trời đất mênh mông cũng nghĩ đến nàng, cầu xin mưa thuận gió hòa, không quên thuận tiện cầu một phần an khang cho nàng. Hoàng hậu làm được đến mức này, chỉ hắn biết nàng đã vất vả cỡ nào nhưng hắn không nói với nàng.
Mọi thứ tùy theo nàng, để hai tay nàng tiến vào trong tay áo hắn, bàn tay lạnh lẽo dao động, cuối cùng đùa dai túm lấy tay hắn, lạnh đến mức hắn phát run. Nàng kiễng mũi chân chu môi chờ hắn, hắn cúi đầu hôn nàng một cái: "Giờ ấm áp chưa?"
Nàng cười ngọt ngào: "Ngài ở bên ta, ta liền ấm áp."
Hắn cũng cười theo: "Sao trước kia trẫm không phát hiện nàng quấn người như vậy?"
"Trước kia chúng ta không hợp nhau, ta