Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Mời duy nhất một người, việc này truyền tới Khôn Ninh cung khiến Anh Minh luống cuống chân tay.
Trước kia dùng cơm với Thái hoàng Thái hậu đại khái đều là hai người cùng đi. Lúc này cố ý gọi một mình Hoàng đế, không cần nói cũng biết tám phần là bàn bạc chuyện Nạp Công gia nên không chào đón nàng dự thính.
Anh Minh kéo tay Hoàng đế, không dám buông ra, nàng rất ít khi do dự thiếu quyết đoán như vậy, chỉ túm chặt lấy hắn, miệng ngập ngừng: "Đã trễ thế này rồi..."
Hoàng đế biết nàng lo lắng, xoa mặt nàng, nói: "Sớm muộn gì Thái hoàng Thái hậu cũng sẽ truyền trẫm tới nói chuyện, trốn được một lần không trốn được mãi. Trẫm đi nghe xem ý bà ấy thế nào, nàng đừng sợ, chưa chắc đã bất lợi với a mã nàng."
Nhưng trước mắt điều nàng có thể nghĩ đến gần như tất cả đều là điều không tốt. Lời hay không phải giấu người, nếu giấu nàng, nhất định là mọi chuyện không ổn. Nhưng không cho hắn đi đó là ngang nhiên cãi lời Thái hoàng Thái hậu, không chỉ riêng Nạp Công gia, ngay cả nàng cũng tội lớn ngập trời. Nàng không thể làm gì khác, đành buông tay. Trước khi hắn ra khỏi cửa, nàng nũng nịu kêu một tiếng: "Ngài ôm ta một cái đi."
Nơi mềm mại nhất trong lòng Hoàng đế bị nàng chạm đến, trước nay hắn không kháng cự được vẻ làm nũng của nàng. Hắn xoay người ôm nàng, hôn một cái lên trán nàng, nói đừng sợ: "Trẫm đi một lát rồi sẽ trở lại. Đùi nàng còn đau phải không? Nghỉ ngơi cho tốt, chờ trẫm chờ về sẽ nói hết từ đầu đến cuối cho nàng nghe."
Hắn buông nàng ra, ra khỏi điện, người ngự tiền đã thắp đèn đứng chờ sẵn. Trời đã tối, hai ngọn đèn dầu hiu quạnh chiếu sáng lối đi hẹp dài. Hoàng đế dẫm lên mảng ánh sáng kia, xuyên qua Giao Thái điện, biến mất ở cuối đường. Anh Minh đứng ở cửa điện hồi lâu, không khí lạnh băng thấm vào tận xương cốt, áo choàng lông chồn thật dày cũng không ngăn được cái rét lạnh kia.
"Chủ tử, chúng ta vào đi thôi." Tùng Cách nhẹ giọng nói: "Bên ngoài trời lạnh, cẩn thận bị nhiễm lạnh."
Nàng quay đầu nhìn nàng ấy: "Tùng Cách, đến tận lúc này ta mới hiểu được khi đó Thâm Tri khó khăn thế nào, cảm giác lo lắng hãi hùng này thật khiến người ta chán ghét."
Sắc mặt Tùng Cách ảm đạm, đỡ cánh tay nàng, nói: "Không phải trước khi tiến cung ngài đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao? Tất cả không lệch ngoài dự đoán của ngài, ngài nên nghĩ thoáng ra chút."
Nàng cười khổ, làm sao có thể nghĩ thoáng ra đây, đó là chuyện lớn liên quan đến mạng sống của a mã nàng. Nhưng Tùng Cách nói cũng không sai, lúc trước Đổng Phúc Tường tới cửa nói Lão phật gia thích nàng, mời nàng vào cung chơi, đêm đó nàng đã suy xét chu toàn nguyên nhân kết quả. Tất cả đúng như dự đoán của nàng, điều duy nhất đoán không chính xác đại khái là để cái tên bá vương ngốc này cắm đầu xông bừa vào trái tim nàng. Có lẽ cũng chính hắn là động lực để nàng tiếp tục tồn tại ở nơi thâm cung này. Nếu không có hắn thì sao? Nàng sẽ là Thâm Tri thứ hai, ngày đêm chịu đựng dày vò thiêu đốt tâm can, cuối cùng bị quật ngã bởi thứ áp lực vô hình có khắp mọi nơi. Nhà đế vương lấy đâu ra tình thân, mặc dù ngày thường có thích ngươi, nếu triều chính nghiêng ngả, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ ngươi. Bởi vì từ đầu tới cuối ngươi đều là người ngoài.
Nàng cúi đầu, chậm rãi trở về, toàn thân không còn sức lực, uể oải dựa vào Tùng Cách, để nàng ấy nửa ôm nửa đỡ nàng về Đông Noãn các.
Trong lòng kích động không yên, nàng sai Tùng Cách mở nửa cánh cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài đập vào mặt mới khiến nàng thoải mái hơn chút. Nàng dựa lưng vào tủ khảm xà cừ đầu giường sưởi, nhìn ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Hôm qua ta mơ thấy Thâm Tri..."
Tùng Cách hoảng sợ: "Chủ tử đừng dọa nô tỳ, trời tối rồi còn nói chuyện này làm gì? Tiên Hoàng hậu đã đi làm thần tiên, nàng ấy không nhớ ngài đâu, ngài đừng mãi nghĩ về nàng ấy."
Anh Minh thở dài: "Không biết tại sao, trước kia ta cảm thấy trong cung không tệ, có ăn có uống có người ta thích, ta nghĩ mình có thể yên ổn sống ở đây cả đời. Nhưng sau đại hôn lên làm Hoàng hậu, ý nghĩ không còn giống lúc trước. Nhìn như tôn quý vô cùng, người cả hậu cung không ai sánh bằng, thật ra không ai hiểu nỗi sợ hãi trong lòng ta. Ta cũng chỉ là một người trần tục, ngoài mặt tỏ ra chẳng hề để ý nhưng tận sâu bên trong cũng không thoát khỏi phần trần tục kia. Ta sợ nhà mẹ đẻ sụp đổ, coi như không được làm Hoàng hậu, ta còn sợ Vạn tuế gia lập Hoàng hậu mới, biếm ta vào lãnh cung..."
Tùng Cách cảm thấy chủ tử mình thuần túy là đang nghĩ vớ vẩn: "Ngài nghĩ kỹ lại xem ngài và Vạn tuế gia đi được tới ngày hôm nay như thế nào. Hai vị cãi nhau ầm ĩ, dù Vạn tuế gia không ít lần bị ngài chèn ép, cuối cùng ngài ấy vẫn đi cùng ngài tới ngày hôm nay. Bỏ qua tất cả các chủ tử khác chỉ có một mình ngài, ngài là người duy nhất trói buộc được hắn, hắn yêu mùi vị bị trói buộc kia, yêu đến tận xương tủy."
Suýt chút nữa Anh Minh bị nàng ấy chọc cười: "Cái con nha đầu ngươi, chú ý lời nói, cẩn thận để người ngoài nghe thấy."
Tùng Cách thè lưỡi: "Lúc này không có người ngoài mà."
Đúng vậy, trong cung này, người có thể coi như người nhà duy nhất chỉ có Tùng Cách. Nhìn xuyên qua cửa sổ phía Tây, nàng không thấy được Từ Ninh cung, chỉ thấy một bầu trời đầy sao tỏa sáng lấp lánh, cái rét của trời đêm khiến đôi mắt lạnh buốt.
Trong noãn các Từ Ninh cung, mùi đàn hương nồng đậm khiến Hoàng đế có chút choáng váng đầu óc. Trên bàn ăn gỗ tử đàn bày đầy chén đĩa đồ ăn nhưng bà cháu hai người không ai có tâm tư động đũa. Thái hoàng Thái hậu nhìn chén tô lạc, nói: "Hoàng hậu thích ăn món này, nếu nàng ấy ở đây, một chén chưa chắc đủ cho nàng ấy ăn. Ta rất thích tính tình của nàng ấy, từ trước khi tiến cung ta đã nhìn ra đứa nhỏ này có phúc, chắc chắn tương lai tươi sáng. Trước kia ta truyền tiệc rượu hay tiệc trái cây đều thích gọi nàng ấy, hôm nay không gọi nàng ấy, gọi mình ngươi, ngươi biết vì sao không?"
Hoàng đế nói vâng: "Hoàng tổ mẫu có chuyện căn dặn tôn nhi, lời này sẽ khiến Hoàng hậu buồn lòng nên lúc này mới không gọi nàng ấy tới."
Thái hoàng Thái hậu bị một lời của hắn nói toạc ra, hơi ngẩn người, lúc lâu sau mới gật đầu: "Không sai, chính là ý này. Trước đó Đa Tăng tiến cung, ngươi biết tin chưa?"
Nhất cử nhất động trong cung này chưa bao giờ giấu diếm được đôi mắt hắn. Đa Tăng tới khi nào, ở lại bao lâu, lúc rời đi biểu cảm trên mặt thế nào, hắn đều biết. Hoàng đế im lặng một chút rồi cúi đầu nói: "Tôn nhi nghe Hoàng tổ mẫu dạy bảo."
Thái độ của hắn tốt như vậy làm Thái hoàng Thái hậu bất ngờ, vốn tưởng hắn sẽ cãi lại vài câu, ví dụ như cựu thần đã rời triều không nên can thiệp triều chính gì đó, kết quả không hề có. Hoàng đế là người thông minh, hắn biết lúc này ít nhiều bất lợi với Hoàng hậu, nếu càng cố gắng bảo vệ càng khiến lòng hoàng tổ mẫu sinh chán ghét. Cho nên hắn dứt khoát thuận theo, trước tiên để lão thái thái phát tiết hết lửa giận trong lòng rồi tính tiếp.
Thái hoàng Thái hậu nhìn hắn, dưới ánh đèn, Hoàng đế bình thản ung dung, đôi mắt trong suốt. 23 tuổi là độ tuổi rất tốt, thanh xuân, nhiệt huyết, chí khí ngút trời nhưng thiếu suy nghĩ cặn kẽ.
"Năm đó a mã ngươi bỗng nhiên tạ thế, trong triều trải qua bao nhiêu rung chuyển, ngươi còn nhớ không?" Thái hoàng Thái hậu nói: "Sau đó ngươi đăng cơ, tuy có danh hiệu Hoàng đế nhưng lại không có quyền hành của Hoàng đế, 12 năm bị người khác quản chế, đến hôn sự cũng không được tự mình làm chủ. Khi đó ngươi hận hai nhà Tiết Tề thấu xương, thề sẽ diệt tộc bọn họ, chuyện này mới trôi qua mấy năm thôi mà ta thấy ngươi đã quên rồi. Hiện giờ xử trí với Tiết gia xem như nói được làm được, vậy Tề gia thì sao? Tội lỗi của Nạp Tân không bằng Tiết Thượng Chương, khuê nữ của hắn lại là Hoàng hậu của ngươi, ngươi nhẹ tay một chút là điều phải làm. Nhưng loại ân xá này phải có chừng mực, phải làm gương cho cả triều văn võ, ngăn chặn lời đàm tiếu của dân chúng trong thiên hạ. Trước mắt, trên triều đình tinh thần mọi người kích động, lôi cả Đa Tăng vào cuộc, ngươi phải cẩn thận, đừng để xảy ra tiết mục quần thần lấy cái chết can gián thì hơn. Ta biết Hoàng hậu hiểu đại cục, nhưng trong chuyện này, sợ là nàng ấy tác động vào ngươi không ít. Hôm nay ta không gọi nàng ấy tới cũng là cố ý nhắc nhở nàng ấy, nàng ấy không nên can thiệp vào triều chính. Còn ngươi, sau khi nàng ấy ngồi vào vị trí Hoàng hậu có một số việc không biết nặng nhẹ, ngươi làm Hoàng đế 17 năm, nàng ấy không biết ngươi phải nhắc nhở nàng ấy, không nên mặc nàng ấy làm bậy."
Hoàng đế lặng lặng nghe, không kêu oan một câu nào thay Anh Minh, đợi Thái hoàng Thái hậu nói xong hắn mới cúi đầu nói: "Hoàng tổ mẫu dạy dỗ phải, tôn nhi và Hoàng hậu tuyệt đối không dám làm trái. Hoàng hậu lo lắng cho phụ thân, chuyện này không giả, nàng ấy cũng cầu xin trẫm chỉ cần giữ mạng cho a mã nàng, ngoài ra không xin gì khác. Sở dĩ trẫm chậm chạp không phán tội Nạp Tân cũng không hoàn toàn vì Hoàng hậu, trẫm có tính toán riêng của trẫm. Đúng là năm xưa Nạp Tân cấu kết với Tiết Thượng Chương làm bậy nhưng hắn giúp đỡ trẫm lên ngôi Hoàng đế. Sau khi Hoàng hậu vào cung, hắn thay trẫm tra rõ các khoản mục thuế của Hộ bộ, chiến sự ở Sa Thần Hãn, hắn điều khiển cánh quân Ô Lương Hải phối hợp tác chiến, đó đều là công lao của hắn, trẫm không thể ghi tội không ghi công. Sau khi Tiết Thượng Chương sụp đổ, trên triều đình trong tối ngoài sáng có bao nhiêu đồng đảng, cẩn thận xét ra, chỉ sợ chiếm mất nửa giang sơn. Trẫm muốn cho bọn họ thấy chỉ cần dựa vào triều đình, trẫm có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng mấy người Quân Cơ xử lấy việc công báo thù riêng, ngoài miệng thì nghĩa lớn lẫm liệt, trong lòng thầm nghĩ gì Hoàng tổ mẫu và tôn nhi đều biết."
Thái hoàng Thái hậu nghe một câu của hắn