Edit: Thảo Hoàng quý phi
Beta: Nu Thục tần
Hoàng đế là người biết tự khống chế bản thân, quy củ đã định ra thì không thay đổi. Khi còn nhỏ, một lần luyện quyền cước trong sân phơi vải, hắn không cẩn thận làm mắt bị thương, bởi vậy đọc sách cũng vậy, phê duyệt tấu chương cũng thế, đều có canh giờ nhất định.
Anh Minh hồi bẩm lên trên, hắn nghe thấy bèn gấp sách, dựa lưng vào đệm gấm nhắm mắt dưỡng thần. Ánh nắng xuân ấm áp bao quanh ngũ quan của hắn. Thật kỳ quái, bộ dáng hắn nhắm mắt cũng không ai bì nổi. Hơi hơi giương cằm, là vẻ mặt kiêu ngạo mà đám vương công hoàng thân quốc thích không thể có, cũng không dám có.
Ở chung một phòng với người như vậy là một việc khổ sai đối với Anh Minh. Nội tâm nàng chán ghét hắn, con người chính là như vậy, một khi ngươi không thích ai, ngay cả hắn thở thôi ngươi cũng thấy chướng mắt. Hiện giờ trà đã dâng xong, hương cũng đốt xong rồi, dường như nàng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại.
Nàng lặng lẽ lui ra ngoài, không màng ánh mắt soi mói của Mễ ma ma, một mạch lui ra ngoài. Mễ ma ma có vẻ hết cách với nàng: "Sao cô nương không ở cạnh Vạn tuế gia thêm, đề phòng ngài ấy có chỉ thị gì, cô nương còn mau chóng thực hiện."
Anh Minh rất xấu hổ: "Ma ma, hầu hạ ngự tiền đều có người ngự tiền. Ta mới ngày đầu vào cung, quy củ trong cung còn chưa rõ, chân tay lại vụng về, lỡ như thất nghi trước mặt Vạn tuế gia thì sợ là mặt mũi trong nhà đều bị ta làm mất hết."
Mễ ma ma trực tiếp thở dài: "Chẳng ai trời sinh đã biết làm việc, rèn luyện mấy lần tự nhiên sẽ biết. Vạn tuế gia không phải chủ tử hà khắc, tuyệt đối sẽ không khó dễ ngài. Không phải lúc trước Thái hoàng Thái hậu đã giao phó với ngài, muốn ngài đến ngự tiền sao? Lúc này Vạn tuế gia tới là cơ hội tốt, ngài không muốn trở nên nổi bật, tương lai làm vinh quang gia tộc à?"
Điều này nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới nhưng lại không tiện nói thẳng ra, chỉ thẹn thùng mỉm cười.
A mã nàng làm quan ngần ấy năm, từ lúc nhỏ nàng đã quan sát thái độ xử thế của ông ấy, cuối cùng tổng kết ra một đạo lý: làm quan giống như nhào bột, bột nhiều thêm nước, nước nhiều thêm bột. Vinh quang gia tộc tất nhiên tốt nhưng nếu trong quá trình đó phải chịu nguy hiểm thì không cần cũng được. Trước kia nàng không tán đồng chủ trương của a mã lắm, hiện tại bản thân lâm vào tình cảnh này mới phát hiện nó có một lý lẽ khác. Chỗ tốt thăng tiến để cho người khác đi đến đi, nàng bảo vệ địa bàn của chính mình là đã cảm thấy không tồi.
Nhìn kỹ gương mặt này của nàng vẫn còn là một đứa trẻ, Mễ ma ma nhìn hồi lâu, lại phát hiện ra mình không thể giận nổi, thậm chí còn bị nàng ấy chọc cười.
"Đừng đứng ngây ra đó." Mễ ma ma nói: "Còn không vào đi."
Anh Minh không tình nguyện lắm: "Ngài muốn ta và Vạn tuế gia nói chuyện với nhau, nhưng ngài ấy không để ý tới ta, ta cũng không có cách nào."
Mễ ma ma đi vào trong ngó một cái, Hoàng đế còn đang tĩnh dưỡng thân mình, nhìn dáng vẻ này là không có ý gì với nàng. Vậy thì khó khăn rồi, cứ thế mãi đừng lại giống như Tiên Hoàng hậu nha, đầu tiên là không thèm nhìn mặt nhau, càng về sau càng lạnh nhạt, đến cuối cùng nhìn nhau không vừa mắt, vừa nhìn thấy bóng người đã đau đầu.
Mễ ma ma tính toán lại cố gắng khuyên nàng một phen: "Ngài phải bắt chuyện với Hoàng thượng, tính Hoàng thượng lạnh nhạt, người phía dưới phải linh hoạt một chút. Tương lai nếu ngài thật sự vào Càn Thanh cung hầu hạ, chủ tử không để ý tới ta, ta cũng không để ý tới hắn, vậy thì không được."
Đối sách của Anh Minh rất đơn giản: "Ta đây vẫn nên hầu hạ Lão phật gia đi. Về sau ta bái sư học chơi mạt chược, học xong giúp Lão phật gia thắng nhiều tiền hơn, ngài thấy như vậy được không?"
Được cái gì mà được, đương nhiên không được, đến Thái hoàng Thái hậu trong phòng cũng không nghe nổi nữa, đi ra cố ý hỏi: "Hoàng đế có tới không?"
Mọi người vội đi đón chào, Mễ ma ma nói: "Sớm đã tới rồi ạ, chỉ là không muốn quấy rầy làm Lão phật gia tỉnh mộng, nên Hoàng thượng đã tự mình ở noãn các đọc sách."
Tuy noãn các là một gian nhà độc lập nhưng vẫn liên thông với phòng bên chính điện. Lúc này cao giọng nói chuyện, hắn ở bên kia lập tức nghe thấy. Mễ ma ma mới bẩm báo xong, Hoàng đế đã tới noãn các, hành lễ nói: "Tôn nhi tới sớm, đúng lúc gặp Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi. Là tôn nhi không cho ma ma thông truyền, định chờ bữa tối chuẩn bị xong mới mời Hoàng tổ mẫu dậy dùng bữa."
Thái hoàng Thái hậu cười nói: "Làm khó ngươi một mình đọc sách ở noãn các. Nếu tới sớm thì truyền rượu thiện lên đi, ta cũng hơi đói bụng rồi."
Kế hoạch chuồn đi của Anh Minh xem ra thất bại, nếu Thái hoàng Thái hậu đã dậy, nàng cũng không thể tự mình tránh đi.
Vẫn đi vào noãn các, trong noãn các ánh sáng tốt, Thái hoàng Thái hậu cũng không quên dặn dò truyền người hát xướng tới: "Chờ Thái hậu và Quý thái phi tới chúng ta lại bày bàn tiệc mới."
Rượu thiện là bữa điểm tâm nhỏ giữa hai bữa ăn, coi như là bữa phụ không chính thức. Người ở đâu thì đặt bàn tròn ở đó, phòng ăn đưa chút trái cây điểm tâm và một bầu rượu nhỏ để lót dạ dày là chính. Hoàng đế cực hiếu thuận, lúc trước Tiên đế băng hà, Thái hậu lại gặp chuyện là rối loạn, Hoàng đế hoàn toàn dựa vào Lão phật gia lo liệu mới có ngày hôm nay. Giống như con cháu nhà bình thường, Hoàng đế đỡ Thái hoàng Thái hậu ngồi xuống giường sưởi còn mình đứng bên cạnh. Thái giám hầu dùng bữa khom người trình từng món trong mâm lên. Hắn tự tay tiếp lấy, đặt từng món trước mặt Thái hoàng Thái hậu.
Người tôn quý đứng trên vạn người phụng dưỡng dưới gối tổ mẫu đặc biệt tận tâm, thái độ và động tác kia quả thực làm người ta lầm tưởng thiên gia cũng có tình thân. Đương nhiên hẳn là vẫn có tình thân nhưng chỉ giới hạn khi không có lợi ích xung đột quan hệ huyết thống thôi. Anh Minh đứng bên cạnh, nhìn các kiểu mứt hoa quả, bánh trái, tổ yến bày đầy mặt bàn. Thái hoàng Thái hậu bảo Hoàng đế ngồi, lại quay đầu nhìn nàng, vẫy tay nói: "Anh Minh, ngươi cũng ngồi xuống đi."
Ánh mắt như gió thoảng của Hoàng đế nhìn sang nàng, trong lòng Anh Minh giật thót một cái, khom người nói: "Tạ Lão phật gia, nô tỳ không dám ngồi cạnh Lão phật gia và Hoàng thượng. Nô tỳ sẽ đứng đây hầu hạ Lão phật gia và Hoàng thượng dùng bữa."
Một người là Kế Hậu tương lai, để nàng đứng hầu hạ thật không hợp lý. Phải điều chỉnh lập quy củ với con dâu mới qua cửa, đó là chuyện trong dân gian thôi, Hoàng hậu phi tần trong cung, cho dù không được sủng ái nhưng đều phải giữ thể diện cho các nàng, đây không riêng vì các nàng mà cũng là vì toàn bộ hoàng gia.
Thái hoàng Thái hậu chỉ cười một tiếng: "Ngươi là khách ta mời vào cung, không phải nha đầu tuyển tú vào cung hầu hạ chủ tử, không thể có chuyện để khách đứng được."
Anh Minh rất do dự, lời Thái hoàng Thái hậu không thể cãi, nhưng ngồi cùng bàn với Hoàng đế... nàng không có lá gan này, cũng không tình nguyện. Cuối cùng vẫn là Hoàng đế lên tiếng: "Nếu Thái hoàng Thái hậu bảo ngươi ngồi, vậy ngươi cứ ngồi đi."
Còn có thể thế nào nữa, lập tức tạ ơn. Nàng nhún người nói vâng, Thước Ấn dọn ghế con tới, nàng thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh.
Thái hoàng Thái hậu thích ăn rượu đánh tô lạc, giã hạnh nhân tươi thành nước, thêm sữa dê và rượu gạo trộn đều, chưng bằng nồi cách thủy, chưng tới khi tô lạc mềm mịn, lại rắc thêm hoa quế và quả khô,