Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 18:


trước sau

* Cốc vũ: mưa rào, vào khoảng ngày 19, 20 hay 21 tháng tư.
Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Khắp nơi trong cung đều có tai mắt, vốn những chuyện riêng tư thì không thể để cho người thứ ba nghe thấy, rơi nước mắt cũng không được để cho người thứ ba nhìn thấy.
Nàng cúi đầu khóc sụt sùi, Tùng Cách hạ đèn sừng dê xuống thấp thêm một chút. Ánh nến mờ nhạt chiếu sáng một mảng nhỏ dưới chân, Tùng Cách nói: “Ban đêm có chút lạnh, ngày mai vẫn nên mang theo một cái áo choàng, đến lúc về thì khoác thêm ở ngoài.”
Phía trước là đến Huy Âm tả môn, đây là một cửa cấm quan trọng thứ hai trừ cửa Từ Ninh cung ra. Thái giám đứng gác buông thõng tay, giống như thần canh cửa đứng hầu hai bên trái phải. Anh Minh hít một hơi dài, thu hết nước mắt trong mắt lại, lại thả lỏng vẻ mặt ra, làm động tác nhún eo với hai thái giám rồi xách váy bước qua ngạch cửa.
Lại đi về phía trước, xuyên qua một đường tương đối hẹp và dài chính là Đầu Sở điện mà Thái hoàng Thái hậu ban cho nàng. Chỗ kia xem như là một tứ hợp viện không nhỏ, có dãy nhà sau [1], có đảo tọa [2], cũng có sương phòng [3] gì đó.
[1] dãy nhà sau: dãy nhà phía sau và song song với nhà chính
[2] đảo tọa: dãy nhà quay mặt vào đối diện với dãy nhà chính
[3] sương phòng: dãy nhà nằm ở hai bên hông.
Dĩ nhiên Anh Minh ở tại nhà chính, tất cả cuộc sống hàng ngày đều có người chuyên môn hầu hạ. Trước khi Tùng Cách đến thì có Thước Ấn làm bạn với nàng, đêm nay đến lượt Thước Ấn phải trực đêm ở Từ Ninh cung, không có người ngoài nên nói chuyện trong nhà cũng không cần phải kiêng kị.
Trong phòng thắp đèn, hai tiểu cung nữ tiến lên nhún eo thỉnh an, giọng nói mềm mại: “Lão phật gia phân phó Thượng Y cục đưa xiêm y dự bị của cô nương tới, nô tỳ cất trong tủ khảm trai cho cô nương, mở cửa tủ ra là thấy. Nước ấm rửa mặt ban đêm cũng đã gọi người đưa tới để ở thùng gỗ dưới hiên, lát nữa sẽ có người đến thu dọn. Hôm nay cô nương cũng mệt rồi, nên sớm đi nghỉ ngơi, có gì phân phó cứ gọi cho bọn nô tỳ, bọn nô tỳ ở ngay đảo tọa phía trước trực đêm cho cô nương.”

Anh Minh khẽ gật đầu đuổi các nàng đi, trong bắc phòng (nhà chính) này lập tức hoàn toàn an tĩnh lại. Nàng cho Tùng Cách ngồi xuống, lúc này mới buông tay ra, mở ra từng lớp từng lớp khăn tay. Khăn tay hình hoa cẩm chướng bao lấy thuyền hạt kia, trên thuyền hạt phết qua một lớp dầu tùng, ở dưới đèn phát ra ánh sáng ôn nhuận như hổ phách.
Nàng lặng im một chút rồi mới hỏi Tùng Cách: “Trắc Phúc tấn không thay ta trả thứ đồ này cho Tam gia à?”
Tùng Cách nói trả rồi: “Vốn dĩ ngày đó Tam gia tới để thương nghị về đại định (đại hôn), từ đầu đến cuối đều hoàn toàn chân thành... Phúc tấn nói đi nói lại ba lần không được, đành đuổi người và trả cả lễ vật đính hôn năm ngoái đã nhận về Hải gia. Trắc Phúc tấn tự tay đưa thuyền hạt này đến tay Hải Tam gia nói cô nương làm chậm trễ Tam gia, xin Tam gia kiếm mối lương duyên khác. Tam gia đứng ở nơi đó, dáng vẻ kia...” Nói đến đoạn sau nàng thở dài có chút không đành lòng nói nữa.
Anh Minh nhẹ nhàng vuốt ve mui thuyền nho nhỏ kia, thì thào nói: “Sao hắn lại không cầm về chứ...”
Tùng Cách nói: “Ý của Tam gia là đã cho cô nương thì chính là của cô nương, cho dù cô nương không thể trở lại thì thà hắn vứt đi cũng tuyệt không cầm về. Trắc Phúc tấn cảm động trước một mảnh chân tình của Tam gia với cô nương nên để nó lại. Vốn không nên mang cho cô nương, Trắc Phúc tấn còn nói cô nương thích cái này, coi như để lại chơi, không để người khác nhìn thấy thì cũng không sao.”
Anh Minh không nói nên lời, thật lâu sau, trên mặt khó khăn nặn ra một nụ cười: “Đúng là không nên mang vào, hữu duyên vô phận, giữ lại kỷ niệm cũng chỉ thêm phiền não.”
Tùng Cách nhìn nàng, khuôn mặt dưới ánh nến phủ thêm một tầng vàng nhạt óng ánh, giữa đối chân mày thấp thoáng toát lên nét bi thương mềm mại, giống bức ảnh Ngư lam Quan Âm [4] được thờ ở bàn cao trong viện.
[4] Ngư lam Quan Âm: Là một trong ba mươi bức tranh về Quan Âm. Hình ảnh Quan Âm đứng trên mây và cầm một giỏ tre trên tay có mang theo cá.
Cô nương nhà nàng từ trước đến giờ đều rất hiểu biết, cái gì nên muốn, cái gì không nên muốn, nàng đều có chừng mực hơn so với mọi người. Chỉ là Hải gia ca nhi này dường như cũng làm cho nàng có chút không bỏ xuống được, nàng nắm chặt thuyền hạt, chặt rồi lại lỏng, cuối cùng ngượng ngùng cười nói: “Thật ra cho đến tận bây giờ trong lòng ta vẫn còn có chút hi vọng xa vời, mỗi lần đi gặp Lão Phật gia ta đều trông mong bà ấy có thể nói cho ta về nhà. Hoặc là Hoàng thượng thật sự không chấp nhận được ta, đuổi ta ra khỏi cung cũng được...” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Đáng tiếc... Ta không ra được, cho dù chết cũng phải chết trong cung này.”
Tùng Cách giật mình, trong lòng có chút thắt lại. Chủ tử của nàng từ trước đến nay tấm lòng cởi mở, sẽ không bởi vì gặp chuyện trắc trở mà dễ dàng nghĩ đến chuyện sống chết. Chẳng lẽ trong cung có chú thuật gì đó, trước khi tiến cung là một người sống vui vẻ, không bao lâu thì sẽ bị bức chết bức điên à? Nàng cố hết sức kéo chủ tử lại: “Chủ tử, người không nên suy nghĩ lung tung.”
Nếu Tùng Cách là con mèo thì hẳn là lúc này lông đều xù lên rồi. Anh Minh cũng chỉ thuận miệng nói thế, thấy nàng ấy như vậy bèn nở nụ cười.
“Ngươi đừng sợ, ta có chết tử tế cũng không bằng còn sống, không có tính tình lớn như vậy đâu. Thật ra thế giới trong cung cũng không nhỏ, cũng có đạo lý đối nhân xử thế cùng củi gạo dầu muối, chẳng qua chỉ là bị vây trong tường cao, bình thường không được thấy phong cảnh bên ngoài thành.” Nàng vừa nói vừa đặt người nằm xuống, chiếc thuyền hạt trám đặt ở trên ngực, mang theo chút ý cười nói: “Tử Cấm thành là thành ở trong thành, một vòng nhỏ trong Tứ Cửu thành [5]. Những cung nữ thái giám hành động có quy củ hơn so với trên đường phố, ăn nói cũng càng thanh nhã hơn một ít. Nếu nói về cá nhân thì cũng là ngây người ở trên một chỗ mà thôi. Trong lòng ta bị đè nén không phải vì chỗ này nhỏ hẹp, mà bởi vì cảm thấy thân bất do kỷ (không thể tự quyết), cảm thấy sợ hãi, không biết phải làm thế nào mới tốt.”

[5] Tứ Cửu thành: Là chỉ bốn cửa thành của Hoàng thành, chín cửa thành của Nội thành. Bốn cửa Hoàng thành theo thứ tự là Thiên An môn, An môn, Đông An môn, Tây An môn; Mà chín cửa thành theo thứ tự là Chính Dương môn (Cửa trước), Sùng Văn môn, Tuyên Vũ môn, Triêu Dương môn, Phụ Thành môn, cổng Đông Trực môn, Tây Trực môn, Yên Ổn môn, Đức Thắng môn.
Tùng Cách nói vâng: “Nhưng người ngẫm lại xem, người ở nhà cũng phải từng bước cẩn thận. Hầu hạ trước mặt Phúc tấn cũng phải chú ý lời nói, phải kiếm chút thể diện cho Trắc Phúc tấn.”
Nàng ừ một tiếng: “Là như thế, ta ở nhà kiếm thể diện cho nãi nãi ta, vào cung kiếm thể diện cho Tề gia. Con người tồn tại không phải vì thể diện sao.”
Tùng Cách cuống quýt gật đầu. Nàng mới vừa vào cung còn thấy ngạc nhiên với tất cả mọi thứ, liền đè thấp giọng hỏi: “Chủ tử, ngài đã gặp Hoàng thượng rồi à?”
Anh Minh nói đã gặp: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ngài ấy có hòa nhã với người không? Ta sợ ngài ấy không chào đón người.”
Anh Minh nghe xong thì cười một tiếng, dù sao nàng cũng không trông cậy vào việc Hoàng đế chào đón nàng, bởi thế có hòa nhã hay không nàng cũng không để trong lòng.
Nhưng nàng vẫn khá chắc chắn: “Hoàng thượng là người ôn hòa nhất, nếu ngươi không trêu chọc hắn thì hắn cũng không trêu chọc ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn tuân thủ quy củ thì căn bản hắn cũng không thèm gây khó dễ với ngươi.”
Tùng cách không hiểu: “Người nói như vậy thì rốt cuộc Hoàng thượng là tốt hay không tốt?”
“Tốt.” Anh Minh nói: “Nhưng mà trong cung này không có ai quản Hoàng thượng có tốt hay không cả, ngài ấy là chủ tử lớn nhất ở đây, giống như Bồ Tát vậy, ngươi có thấy ai hỏi Bồ Tát có tốt hay không sao?”
Tùng Cách lắc đầu.
“Vậy được rồi, về sau đừng vờ ngớ ngẩn nữa, chỉ cần nhớ kỹ chủ tử tốt là được, không cần quan tâm nhiều.”

Nàng nói xong thì bên ngoài vang

lên âm thanh nặng nề, giống như âm thanh gáo nước rơi xuống đất. Anh Minh liếc mắt nhìn Tùng Cách một cái, môi Tùng Cách run run cũng không dám đứng dậy đi xem, chỉ cao giọng hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Cung nữ trực đêm lên tiếng: “Là nô tỳ. Bên phòng bếp hỏi cô nương có muốn thêm nước nóng không, nô tỳ tới nhìn một cái, nghe ý tứ của cô nương.”
Tai vách mạch rừng, cứ tưởng rằng trở về phòng, bốn bề vắng lặng thì có thể thoải mái một chút, đáng tiếc vẫn phải đề phòng. Nhưng cũng không biết cung nữ kia đến bao lâu rồi, nghe thấy được bao nhiêu từ các nàng rồi. Tùng Cách hoảng sợ như gặp đại địch vậy, Anh Minh vẫn thong dong đứng dậy mở cửa, thận trọng nhìn vào mắt cung nữ kia: “Đa tạ ngươi đã lo lắng, ta còn chưa động tới nước ấm đâu. Từ sau hai chúng ta dùng như vừa rồi là đủ rồi, Thước Ấn cô cô tự chuẩn bị riêng."
Tiểu cung nữ cung kính nói vâng, nhún người thỉnh an rồi lui về đảo tọa ở phía trước.
Tùng Cách còn lo lắng chuyện cái thuyền hạt kia, sợ những lời này đều bị người ta nghe được, quay đầu bẩm báo Thái hoàng Thái hậu hoặc Hoàng thượng, chuyện kia liền không thể cứu vãn được.
Anh Minh đứng ở trước gương bóc quả nho, nàng bưng chậu ra ngoài múc nước, lúc đi vào vẫn còn suy nghĩ, lo lắng có thể xảy ra chuyện hay không. Nhìn cô nương trong gương một cái, mi thư mục triển [6], cũng không lộ ra vẻ sợ hãi gì: “Những chuyện “tiểu sử” này các chủ tử trong cung còn biết rõ hơn ta đấy, không cần quan tâm đâu.”
[6] Mi thư mục triển: hình dung thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn.
Nàng là người đã đính hôn, là bọn họ kiên quyết túm lấy nàng đưa vào cung, nếu không thì lúc này hôn sự của nàng cũng đã định ngày. Nếu nói là lén trao đồ cho nhau thì khi hỏi tới cũng có thể đáp lời, nàng tiến cung chưa bao giờ có ai nói sẽ sắc phong, vừa không phải phi tần trong cung cũng không phải làm việc như cung nữ. Đồ vật trong cung không cho phép đưa ra ngoài cũng có quy chế, về phần đưa vào trong dây buộc đầu, thuyền hạt cùng mấy cái như hồ lô, lồng dế đều là đồ chơi, không tổn hại gì với xã tắc, tất nhiên cũng không thể truy cứu chịu tội được.
Tùng Cách nghe xong cái này mới yên tâm, hầu hạ nàng lau mặt, lại uống thuốc rồi đi ngủ sớm.
Thái hoàng Thái hậu yêu mến lệnh cho Nội Vụ làm quần áo mới cho Anh Minh, đều là màu sắc dùng cho mùa xuân, vừa không quá trong trắng thuần khiết vừa không quá tục tằng. Buổi sáng nàng thay đồ, tuy là gấp rút may thêu nhưng lại vô cùng vừa vặn. Áo dài màu xanh ngọc nhạt choàng lên áo lót màu xanh non, đứng ở nơi đó rất có cảm giác mơn mởn của sắc xuân.
Hôm nay sắc trời không tốt, sau đó còn có mưa. Lúc canh năm nghe thấy tiếng mưa lộp bộp đánh lên trên ô cửa giấy, mở cửa nhìn ra thấy mưa tuôn xối xả đã làm ướt hết hiên.
Tùng Cách tìm dù đến, hai người khoác tay cùng đến Từ Ninh cung. Mới hôm qua còn ấm áp, trời vừa mưa liền lập tức lạnh dần. Nền chính điện cao hơn so với các chỗ khác một ít, như vậy dễ dàng cho nước chảy xuống. Anh Minh từ cửa cung đi vào không để ý giẫm lên một vũng nước, dưới đế giày loáng thoáng ướt một bên.
Thời gian không sai biệt lắm, hẳn là Thái hoàng Thái hậu đã dậy. Lần trước bị say trà ngoài việc được hai ngày tĩnh dưỡng ra, Thái hoàng Thái hậu còn đặc biệt ra khẩu dụ bảo nàng đến trễ một chút không cần vội. Anh Minh liền lĩnh mệnh, ăn trước ở Đầu Sở rồi mới đi đến Từ Ninh cung.
Lúc này có lẽ Thái hoàng Thái hậu đang dùng đồ ăn sáng, nàng lên đến thiên điện định chỉnh lại dáng vẻ trước, đúng lúc gặp Nga Tử từ gian ngoài lui ra, thấy nàng lập tức thấp giọng nói: “Vạn tuế gia tới, đang bồi Lão Phật gia ăn cơm. Người hầu bên cạnh đều cho lui, chắc là Vạn tuế gia có chuyện muốn thương nghị với Lão Phật gia.”

Anh Minh nghe thế dừng lại, đứng ở hành lang đưa mắt nhìn. Gió quấn lấy những hạt mưa bụi tinh mịn nổi bật trên phông nền đỏ thẫm, thấy được rõ cả hướng rơi.
Ngày mưa mịt mù, trong buồng đốt đèn ấm áp, Hoàng đế ăn xong một cái bánh bao váng sữa thì lập tức gác đũa. Thái hoàng Thái hậu đã có tuổi nhưng răng lợi còn rất tốt, bà ăn quỷ tử khương [7], mím môi nhai cũng có thể nghe thấy tiếng vang long trời lở đất.
[7] Quỷ tử khương: cúc vu, củ có hình dáng như gừng.
Lão thái thái không câu nệ tiểu tiết, luôn luôn là như thế này. Trong tiếng nhai ấy, Hoàng đế bình thản tự kể chuyện chính vụ tiền triều, từ muối đạo, trà đạo, đồ sứ đến thủy lợi, thuyền vụ, quân phòng. Đương nhiên đây đều là việc nhỏ không đáng kể, quan trọng vẫn là liên quan đến chuyện Tiết Thượng Chương ở ngự tiền quát lớn mắng Đan Châu.
“Đan Châu kia là người bên cạnh tôn nhi, chỉ dụ của Dưỡng Tâm điện cùng Quân Cơ xử phần lớn là hắn phụng mệnh truyền đạt. Tiết Thượng Chương chỉ vì việc nhỏ mà nói lời hung dữ với hắn, chỉ sợ đầu mâu không phải chỉ hướng hắn mà là có nhiều bất mãn với trẫm.” Hoàng đế hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối. Hắn càng tức giận thì giọng điệu lại càng bình tĩnh, hơi dừng một chút rồi nói: “Hiện giờ thảo luận chính sự có hội đồng Vương đại thần cùng Lục bộ, còn có một phần thực quyền ở trên tay Tiết Thượng Chương. Thiên can Địa chi tổng cộng hai mươi hai kỳ binh lực thì có sáu kỳ vẫn do hắn cầm đầu. Tôn nhi đắn đo suy nghĩ, kỳ vụ nên chỉnh đốn, không biết ý Hoàng tổ mẫu thế nào?".
Thái hoàng Thái hậu gật đầu, lâu rồi bà không hỏi đến chuyện triều chính, nghe Hoàng đế rủ rỉ nói xong, bà rút khăn chấm chấm miệng nói: “Từ lúc ngươi đại hôn thì tự mình chấp chính, những năm này ta ở bên cạnh nhìn thấy tất cả đều tốt. Bình định Tây Bắc, áp chế thế lực trong triều, mấy vị Hoàng thúc khiêu chiến năm đó đều xử lý sạch sẽ, cũng không kém một cái này. Không phải hắn thề sống thề chết nguyện trung thành với Đại Anh sao, theo ta thì chỉ có chết mới là sự trung thành lớn nhất thôi. Nhưng tạm thời ngươi không thể nóng vội, những kỳ nô kia đều nhận chủ, Tiết Ni Đặc thị nắm giữ một nửa binh quyền Địa chi, tính ra đã trên trăm năm, trên trăm năm này thế lực phát triển lớn thế nào, ngẫm lại đều làm cho người ta không rét mà run.”
Hoàng đế nói phải: “Tôn nhi tự có biện pháp đánh động căn cơ của hắn, Hoàng tổ mẫu đến tuổi nghỉ ngơi an dưỡng, Tôn nhi còn vì chính vụ mà làm phiền tổ mẫu thật sự không phải.”
“Triều cương vững chắc ta mới có thể an dưỡng, nếu có bất ổn, trên tay của ta còn có vài người cũ cũng có thể giúp ngươi một tay.” Thái hoàng Thái hậu dứt lời, cười cười nói: “Nhưng mà trước mắt ta quan tâm nhất chính là hậu cung yên ổn, khuê nữ nhà Nạp Tân tiến cung nguyên nhân sâu xa cũng là vì trấn an Tiết Thượng Chương. Hiện giờ ngươi cũng gặp nàng ta rồi, trong lòng cũng nên có tính toán trước. Theo ý ngươi, có thể lập nàng ta làm Hoàng hậu hay không?”
Vẻ mặt Hoàng đế lạnh nhạt, lặng im một chút mới nói: “Hoàng tổ mẫu, trẫm nghe nói nàng ta từng có người khác. Vua đoạt thê tử của thần là trò cười xưa nay, tôn nhi cho là không những không nên lập nàng ta làm Hậu, càng nên lập tức đuổi ra khỏi cung đi.”



 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện