Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Bên ngoài gió táp mưa sa, vừa mới chuyển ấm không được vài ngày đã gặp phải thời tiết mưa dầm, trong một thoáng dường như lại trở về như cũ. Tuy vậy y phục trên người còn có thể chịu đựng, chỉ đáng thương cho con vịt kia bị gió bắc thổi một đường, lúc về đến Từ Ninh cung, một thân dầu mỡ bóng loáng cũng bị đông thành mỡ đặc, loang lổ hỗn tạp, mất đi màu sắc khiến người ta thèm chảy dãi khi mới ra lò.
Toàn bộ người của Từ Ninh cung giống như đang nhìn kính chiếu ảnh [1] vậy, nhìn nàng xách theo một con vịt nướng từ cửa cung đi vào. Tối hôm qua Thước Ấn trực đêm, hôm nay ngủ hơn nửa ngày đến lúc này mới dậy. Thấy nàng ưu sầu tiến vào điện thờ phụ thì ngạc nhiên đi qua quan sát con vịt kia: “Đây là... Phần thưởng của Vạn tuế gia?”
[1] Kính chiếu ảnh: Trò chơi dân gian, đặt ảnh phong cảnh dưới thấu kính, cho xem ảnh qua kính.
Anh Minh cười chật vật: “Lúc mới đưa đến tay ta thì còn đẹp, vừa rồi bị gió thổi đông lạnh thành dáng vẻ này.”
Thước Ấn như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ta nhớ ra rồi, lần trước Lão Phật gia nói để Hoàng thượng thưởng cho người con vịt ăn, Vạn tuế gia vẫn ghi nhớ trong lòng. Thật khó cho chủ tử, mỗi ngày chính vụ đều chồng chất như núi, còn nhớ một nói câu thuận miệng của Lão Phật gia.”
Hoàng đế đương nhiên là hiếu thuận, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng mà Anh Minh không biết nên xử lý con vịt này như thế nào mới được. Nếu ăn thì cái này đã lạnh ngắt, hơn nữa còn quá lớn, căn bản ăn không được; Nếu không ăn, quay đầu bị Hoàng đế lấy lý do làm khó thì cả nhà của nàng chịu không nổi.
“Đây coi như là thưởng đồ ăn nhỉ? Được lộc đồ ăn mọi người có thể chia ra ăn.” Anh Minh nghĩ đến rất hay, nàng quyết định thẳng thắn cống hiến con vịt này ra, để mọi người ăn con vịt này trong vui sướng là được rồi.
Kết quả Thước Ấn lại lắc đầu: “Thưởng đồ ăn là ở trên bàn ăn của chủ tử, mọi người đều chia nhau để dính hỉ khí, chủ tử thích để cho mọi người vui. Còn cái này của người không giống thế, đây là chủ tử đặc biệt ra lệnh nướng lên đưa ra, chỉ thưởng cho một mình người, người nhớ phải ăn hết đó.”
Điều này làm Anh Minh giật mình, khó trách Hoàng đế cũng không quá khắt khe bắt nàng ăn con vịt này thế nào, bởi vì hắn biết nàng không thể qua loa xử lý nó. Trong cung này đúng thật là một chỗ nước sôi lửa bỏng, bị phạt thì đương nhiên là bất hạnh, được ban thưởng cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Một con vịt lớn như thế, ước chừng bốn năm cân, nàng xách từ Dưỡng Tâm điện về, trên đường thiếu chút nữa thì bị dây cỏ cắt đứt tay, bây giờ còn được báo cho biết là nàng chỉ có thể một thân một mình hưởng thụ, cảm thấy mắt tối sầm lại, có chút muốn ngất.
“Chủ tử...” Tùng Cách với dáng vẻ thương mà không giúp được gì: “Nếu không ngài ăn luôn đi cho xong.”
Anh Minh nuốt một ngụm nước bọt: “Hiện tại ta chưa đói.”
“Thế thì làm sao bây giờ? Lớp mỡ ở ngoài con vịt đều bị đông lại, càng để lâu thì càng không thể ăn.”
Phần ân thưởng này thật sự là làm cho người ta cảm thấy quá khó khăn, người đang nghỉ ngơi trong điện thờ phụ đều ra sức đề cử mưu sách, có người nói đưa đến Thọ Thiện phòng treo lên nướng lại lần nữa, có người nói dứt khoát thái thịt ra vùi vào bên dưới bát cơm nóng là được. Tóm lại bất kể xử trí thế nào, Anh Minh vẫn cảm thấy con vịt so với nàng còn to hơn, thì một mình nàng chẳng thể nào ăn hết được cả.
Thái hoàng Thái hậu thuận miệng nói một câu, lòng tốt lúc này lại thành chuyện xấu, hại nàng thảm rồi. Nàng đăm chiêu ủ dột nhìn con vịt một lúc, quay đầu nói với Tùng Cách: “Chúng ta quay về Đầu Sở, nói với Mễ ma ma một tiếng, lấy một thanh hương đến đây.”
Lấy hương để làm gì? Chẳng lẽ định hun khói rồi ăn? Tùng Cách cũng không hỏi, hồ đồ tuân theo lệnh của chủ tử, lấy từ chỗ Mễ ma ma một hộp trầm hương. Anh Minh lại xách con vịt trở lại Đầu Sở điện, cung kính đặt con vịt lên điện thờ, sau khi đưa con vịt lên, lại đốt nến dâng hương, còn làm như thật vái ba vái.
Gió cuốn lấy mưa lộp bộp đánh vào mái ngói trên nóc nhà, giống như xối vào đôi mắt của Tùng Cách, nàng chớp chớp mắt hỏi: “Chủ tử, ngài làm cái gì thế?”
Anh Minh cười khẽ, nói: “Đồ Vạn tuế gia thưởng là thể diện và vinh quang của ta. Giống những năm qua trong cung thưởng vải vóc cùng đồ trang sức, ngươi có bao giờ nhìn thấy Phúc tấn mặc không? Đấy là thánh vật phải được cúng bái ở trên cao, con vịt này cũng giống như vậy.”
Tùng Cách ngẩn ngơ hồi lâu mới nói: “Nhưng mà con vịt sẽ bị hư, chốc nữa lại thu hút ruồi, làm sao bây giờ?”
“Đặt ở trong phòng ba ngày, sau đó chuyển ra bên ngoài, lấy được của trời thì để cho trời dùng, vậy là xong rồi.”
Ba ngày này cả phòng toàn mùi vịt nướng là không cách nào tránh được, Tây Tam sở chưa chắc là không có kẻ mách lẻo, nhất cử nhất động ở nơi này cũng không thoát khỏi mắt các chủ tử. Hoàng đế ban thưởng mà dám ném đi thì thật lớn mật! Trị ngươi tội vô lễ! Nếu không thể ăn hết thì đơn giản là để cúng, cứ như vậy cũng bảo toàn cái bụng của mình, lại không mất lễ nghĩa, coi như Hoàng đế có muốn soi mói cũng không tìm ra được nàng có lỗi ở đâu.
Anh Minh vô cùng vui vẻ, tuy mình nhanh trí thì có thể chọc mặt rồng giận dữ, nhưng loại cảm giác oán giận mà không thể phát tiết thật sự rất khó chịu, Hoàng đế cũng nên nếm thử. Sau đó sáng tối mỗi ngày nàng đều thắp ba nén hương, còn thành kính hơn cả lễ bái tổ tông. Tiểu cung nữ nhìn thấy chỉ cười: “Lòng kính ngưỡng của cô nương với Vạn tuế gia thật không thể chê vào đâu được.”
Lời này đương nhiên rất nhanh được truyền đến tai Đức Lộc, hắn hỏi rõ đầu đuôi rồi khoát tay đuổi người về, cong eo tự mình vào Nam thư phòng.
Hoàng đế vừa mới nghe Kinh Diên quan [2] giảng xong, đang một thân một mình ngồi trước thư án đọc điển tịch. Đức Lộc tiến lên gọi một tiếng chủ tử, nhỏ giọng nói: “Con vịt hôm kia...”
[2] Kinh Diên quan: Là chức quan với công việc hầu đọc, kể chuyện, giảng giải sách.
Hoàng đế lật một trang sách, hờ hững nói: “Sao thế? Đã ăn xong rồi à? Tính thời gian, cô nương ăn ít mất hai ngày cũng không sai biệt lắm.”
Vẻ mặt Đức Lộc khó xử, hắn nói không phải: “Anh cô nương, nàng không ăn con vịt mà Vạn tuế gia thưởng.”
Đầu ngón tay Hoàng đế hơi dừng lại, không nói gì, chậm rãi đưa mắt nhìn lên.
Trong lòng Đức Lộc đột nhiên nảy lên một cái, Vạn tuế gia không vui tuyệt sẽ không thể hiện trên mặt, nhưng khi hắn chuyên chú vào một chuyện nào đó hoặc tin tức gì thì phải cẩn thận.
“Bẩm chủ tử” Đức Lộc cười nói: “Anh cô nương cúng bái con vịt mà chủ tử thưởng cho, mỗi ngày thắp hương lễ bái, trong miệng còn lẩm bẩm nói tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế... Ngài xem, đầu óc cô nương này có phải dùng quá tốt rồi không, nô tài còn cho rằng dù nàng ta có khóc cũng phải ăn hết đồ chủ tử ban thưởng, chưa từng nghĩ nàng ta suy nghĩ lại lệch lạc như thế...”
Trong lời nói của Đức Lộc mang theo khen ngợi, nếu vốn là đầu óc không dùng được, hoặc là người có tính tình cương trực thì không thể nghĩ ra biện pháp quanh co này được, nếu không phải sợ bị làm khó dễ là coi rẻ thánh ân thì cũng tùy ý xử trí cái gọi là ban thưởng kia rồi. Có thể cầu toàn giống nàng ấy lại nguyện ý nhẫn nhịn, phải nói thật là người trời sinh nên ở trong cung này. Đức Lộc hầu hạ ở ngự tiền đã nhiều năm rồi, từ Hoàng hậu cho tới nô tỳ Tân Giả khố, đều phải qua mắt hắn trước, còn chưa bao giờ thấy được dạng người co được giãn được này. Hắn không dám phân tích tốt hoặc không tốt, nhưng so với Tiên Hoàng hậu, quả nhiên là hai kiểu người có thủ đoạn hoàn toàn khác nhau.
Hoàng mặt không cảm xúc ngồi trên ngự tọa, làm thế nào để xử trí cái người láu cá đến tận trong xương này đây, thật là làm hắn có chút khốn đốn. Không hổ là khuê nữ của Nạp Tân, thanh danh ba phải của Nạp Tân ở Quân Cơ xử mọi người đều biết, bây giờ ở hậu cung lại xuất hiện một người đạt được chân