Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Lẽ nào hôm nay mặt trời mọc hướng tây? Hắn mà tốt bụng như vậy? Anh Minh không tin Hoàng đế sẽ thay đổi thái độ trong vòng một đêm.
Nhìn dáng vẻ của hắn gần như là nghẹn hỏng rồi, có đôi khi nàng cảm thấy mình rất bất lực, chuyện ở nhà không phải suy nghĩ gì, có hoàn cảnh tương đối thoải mái cho nàng tự sinh tự diệt, mỗi ngày nàng có thể thành thành thật thật cảm thán tháng năm yên tĩnh thật tốt. Bây giờ thì sao, đến trong chốn phú quý này, tính tình lơ đễnh lại chậm rãi trở nên cảnh giác, giống như một cây cung được giương lên, dây cung bị kéo căng ra, gió thổi qua đều có thể phát ra tiếng nức nở kéo dài. Thảo nào lúc còn ở khuê phòng tính tình thoải mái như vậy, khi vào cung rồi tâm tư lại ngày càng nặng nề. Hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi con người, Anh Minh có chút lo sợ, sợ tương lai mình cũng sẽ giống như Thâm Tri, sợ phần tâm tư cởi mở đến mức có thể phi ngựa kia của mình cuối cùng sẽ bị hao mòn đi như một cây châm thêu hoa.
Đồ ngự dụng luôn tinh xảo lộng lẫy, trúc xanh bện thành lồng hấp đặt trong hộp đựng thức ăn điêu khắc từ ngà voi, lộ ra há cảo trong suốt như thủy tinh, đặt ở trên bàn chính là một màu xanh mềm mại, cảnh đẹp thanh tú động lòng người.
Thật ra mặc dù Anh Minh không quá thích những thứ tao nhã như trà với hí văn [1] gì đó, nhưng lại rất thích loại đồ ăn nhẹ lung linh này. Nàng nhìn thoáng qua, há cảo làm rất đẹp mắt, nhìn giống dáng vẻ một cái túi phúc, phần cổ có dây buộc màu vàng nhạt, phần viền được làm xoay tròn như mép váy.
[1] Hí văn: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa.
Điểm tâm mới ra lò, còn phảng phất tản ra khói nhẹ, nhưng mà không ngửi được rốt cuộc nhân bánh là cái gì, chỉ nhìn dáng vẻ thì đoán rằng hương vị chắc không kém.
Tiểu cung nữ dâng đũa mới lên, Anh Minh nâng đũa nhìn Thái hoàng Thái hậu gắp một cái đặt vào đĩa giấm lá sen nho nhỏ. Hương giấm chua nhanh chóng tỏa ra, càng không thể phân biệt được mùi vị của nhân bánh, Anh Minh liền chờ xem phản ứng của Thái hoàng Thái hậu, tới lúc bà lớn tiếng tán thưởng thì nàng nghĩ có lẽ mình cũng nên tuân lệnh Hoàng đế mà ăn thử một cái.
Con vịt nướng lúc trước kia rõ ràng là uổng phí, đó cũng do nàng không có cách nào, Hoàng đế dứt khoát truyền đạt để cho nàng xách về nguyên một đường, chỉ e là muốn biến nàng thành trò cười nhiều hơn. Lúc này lại không giống thế, há cảo được làm tinh xảo, cắn một cái rất vừa miệng. Lần trước Anh Minh cô phụ ân thưởng của Hoàng đế, nếu lúc này lại không biết điều, chỉ sợ là thật sự không sống nổi trong cung này nữa rồi.
Thái hoàng Thái hậu nói: “Thứ đồ chơi nhỏ này ngon lắm, ngươi nếm thử xem.”
Anh Minh ngại ngùng gắp một cái lên, đặt vào đĩa giấm nhỏ của mình, tay trái đặt lên tay trên bàn nhẹ nhàng dập đầu một cái: “Nô tỳ tạ ơn Vạn tuế gia ban thưởng.”
Lấy tay thay quỳ gối, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Hoàng đế ừ một tiếng, trong mắt mơ hồ lộ ra nét cười bỡn cợt: “Nghe Lão phật gia nếm thử đi.”
Đương nhiên Thái hoàng Thái hậu hi vọng nàng có thể ăn nhiều, dù sao ăn được thì thân thể mới khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh thì cái gì cũng đều đủ cả. Thế là lão thái thái cười tủm tỉm, cổ vũ nàng lần nữa: “Mau nếm thử đi, nếu mà thích thì chút nữa bảo chủ tử ngươi mỗi ngày cho ngươi một lồng.”
Bọn họ đều nhìn, ngược lại làm cho Anh Minh không được tự nhiên. Nàng là cô nương được dạy dỗ, đi đứng ăn đều phải chú ý dáng vẻ. Thế là một tay nàng che trước môi, một tay gắp há cảo đưa vào trong miệng, thầm nghĩ to nhỏ thật vừa vặn, tránh việc xấu hổ khi chỉ cắn được một nửa. Kết quả mới nhai một cái, dường như mùi vị có hơi quái dị... Không đúng! Không đúng!
Người có ăn kiêng đều biết, vị giác luôn có ký ức khắc sâu đối với loại đồ vật không thích ăn kia, chỉ cần hơi dính một chút thì gần như chỉ trong nháy mắt là có thể truyền tin tức gặp loại đồ này đến đại não. Hoàng đế nhìn đôi mắt cười kia trong chớp mắt mở thật lớn, giống như có ai đó vào lúc nàng không để ý véo nàng một cái, khiếp sợ kia, thống khổ kia, sợ hãi kia, quả thực phức tạp rắc rối, có thể nói vô cùng đặc sắc.
Hoàng đế sung sướng, rất có cảm giác một mũi tên báo được thù. Thái hoàng Thái hậu hỏi nàng thế nào, có hợp khẩu vị hay không, Hoàng đế lập tức trưng ra dáng vẻ hiểu ý, kính cẩn thuận theo nói: “Nhìn trong mắt nàng đầy kinh hỉ, chắc là rất hợp khẩu vị rồi! Nếu đã thích thì cứ vâng theo chỉ thị của Hoàng tổ mẫu, từ mai sẽ sai người mỗi ngày đưa một lồng qua Đầu Sở. Dù sao thiện phòng cách Đầu Sở không xa, lúc tới nơi có lẽ vẫn còn nóng.”
Sau đó Hoàng đế bắt đầu chờ xem tiếp theo đây nàng ứng đối như thế nào. Hắn có chút kiêu căng liếc nhìn nàng một cái, thậm chí còn âm thầm mong chờ nàng trừng mắt ngang ngược với hắn, như vậy hắn càng có lý do chính đáng để trừng trị nàng.
Kết quả nàng lại không như hắn mong chờ là lập tức nhổ cái há cảo này ra. Nàng cứ như vậy nuốt luôn, rồi chấm chấm miệng, rũ mắt nói: “Đa tạ Lão phật gia cùng Vạn tuế gia, tay nghề của đầu bếp vô cùng tốt, nô tỳ vừa ăn thấy nhân bánh là thịt dê, nô tỳ rất thích ăn cái này. Nhưng mà nô tỳ có chứng khó thở, mấy năm trước liền kiêng ăn thịt dê thịt bò, nếu bây giờ ngừng kiêng, quay đầu bệnh lại phát tác thì không tốt.”
Không tốt thì tất nhiên là phải xuất cung, dù nàng không nói rõ ra nhưng chỉ mới vài câu đã hòa với Hoàng đế một chiêu. Trong lòng Hoàng đế không vui, chuyển tầm mắt hớp một ngụm trà. Nàng dịu dàng cười khẽ ngay cả nhìn cũng không nhìn Hoàng đế một cái.
Ngày đại hạ ăn há cảo thịt dê, đây không phải cố ý chỉnh nàng thì là gì? Trong lòng Anh Minh hận hắn đến ngứa răng ngứa lợi, nhưng vì thân phận địa vị của hai người chênh lệch xa, ngay cả trừng mắt với hắn nàng cũng không dám làm. Đồ vừa nuốt xuống bắt đầu cuộn lên trong dạ dày, đưa tới cuống họng, đây là bệnh cũ, không nôn một lần thì tuyệt đối không thể đỡ được. Mà hiện tại phải nhịn xuống, nếu làm ra trò cười ở trước mặt nhóm chủ nhân này thì chắc lại phải chịu Hoàng đế kẹp dao giấu kiếm [2] quở trách.
[2] Kẹp dao giấu kiếm: Ý chỉ trong lời nói bóng gió mỉa mai.
Thái hoàng Thái hậu vừa nghe thấy nàng nói như vậy mới nhớ ra, dáng vẻ hối hận không thôi: “Là ta sơ xuất, lại quên mất điều này. Hoàng đế cũng là có ý tốt, ngươi cũng không nên oán trách chủ tử của ngươi.”
Đều là người thông minh, trong lòng Thái hoàng Thái hậu vô cùng rõ ràng. Tề gia nói dối hài tử có chứng khó thở để trốn tuyển tú, bây giờ đã vào cung, dù sao vẫn còn phải tiếp tục giả bộ. Hài tử Anh Minh này vô cùng kín đáo, hôm nay nàng có biểu hiện này chỉ có hai khả năng, một là nàng luôn không quên “Chứng bệnh” của mình, hai đó là thịt dê phạm vào kiêng kỵ của nàng, là Hoàng đế cố ý chỉnh nàng.
Đây là thế nào chứ, hai người âm thầm phân cao thấp như vậy, thật là làm Thái hoàng Thái hậu bà buồn chết mất. Bà nhìn Hoàng đế một cái, một vị đế vương ngồi trên ngai vàng mười bảy năm lại bắt nạt cô nương người ta không nương tay. Nhưng bà lại không thể nói được, dù sao cũng phải đế ý đến thể diện của Hoàng đế, dù sao cũng là tổ tôn, có một số việc cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Anh Minh vẫn cười ngọt ngào, nhưng lần này thở ra lại mang theo chút mùi vị thịt dê. Nàng nói sao có thể chứ: “Chủ tử thương nô tỳ, nô tỳ chỉ nhớ kỹ chủ tử tốt với nô tỳ thôi.”
Cái chữ tốt này có chút nghiến răng nghiến lợi,