* Mang chủng (芒種): chòm sao tua rua mọc, ngày dương lịch mùng 6 tháng 6, là một trong 24 tiết khí.
Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Đây là người có khả năng trở thành Hoàng hậu của hắn tron tương lai? Hoàng đế có chút không thể tin nổi, nàng có thể ngồi xổm trước một cái nồi đang đun, thấy cạnh nắp nồi có khói bay ra liền duỗi tay chờ, tùy thời chuẩn bị để nhấc nắp nồi trước khi hơi nước bốc lên.
Một thứ nữ nho nhỏ tuy không được nhận hết ưu đãi như đích Phúc tấn sinh ra, nhưng cũng không đến mức lưu lạc như ăn mày, ngồi xổm ở đây tự mình nấu cơm ăn. Đây là nàng đang làm mất mặt ai đây? Người đến người đi đều nhìn vào, nàng lại không cảm thấy xấu hổ tý nào, không biết tự trọng hay tự ái một chút nào à?
Thật đau đầu… Cơn đau từ bên trong nên cũng chẳng thể làm gì được, chỉ đành bất lực. Hoàng đế cứ khoanh tay đứng cách đó không xa mà nhìn nàng, màn đêm bao trùm, che giấu bóng dáng hắn dưới bóng đêm đen.
Tiểu Phú ở bên cạnh cảm thấy rất bất an, hắn liếm liếm môi, muốn lên tiếng nhưng lại không dám, lơ đãng quay lại liền phát hiện cách đó khoảng ba trượng còn có một nhóm ngự tiền thị vệ im hơi lặng tiếng đứng đầy ở đó.
Chức trách của nhóm nhất đẳng thị vệ này là bảo vệ và hỗ trợ Hoàng đế. Hoàng đế ở trong trướng, bọn họ đều đeo đao, vây quanh bốn phía lều trướng lại; Hoàng đế vừa đi ra khỏi lều trại, mặc kệ là đi đâu, chỉ cần không có đặc chỉ để bọn họ đợi lệnh, bọn họ nhất định phải đi theo sát sao, một bước không rời.
Tiểu Phú ngẩn ra, Vạn tuế gia cũng không có ý định mang theo người tới xem Kế Hoàng hậu nhóm lửa nấu cơm như thế nào. Thể diện đối với các chủ tử mà nói, rất là quan trọng, nô tài tốt là phải biết bảo vệ thể diện thay chủ tử, hắn muốn cho mấy thị vệ này lui ra, nhưng mà ngự tiền đới đao thị vệ đều có phẩm cấp, nhấc chân còn cao hơn cả đầu của hắn, căn bản là sẽ không nghe. Nhưng hắn cũng không có gan đi nhắc nhở Vạn tuế gia, Vạn tuế gia không lên tiếng chính là vì không để Anh cô nương phát hiện, nếu hắn khùng lên mà kinh động đến Vạn tuế gia, vậy thì không lâu sau đầu hắn sẽ rời khỏi cổ.
Bây giờ Tiểu Phú chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở Anh cô nương, mong là nàng có thể cảnh giác một chút, ít nhất là phát hiện ra tình huống xung quanh có thay đổi, nếu như vậy còn có thể vớt lại một chút mặt mũi. Kết quả vị này còn làm ngược lại, nàng hỏi: "Cúc vu đâu? Có mang theo không?"
Tùng Cách cũng là đồ ngốc, nàng hết sức chăm chú lấy que cời đống lửa, rất đắc ý nói: "Không chỉ mang cúc vu, nô tỳ còn mang cả một lọ su hào muối hoa quế, một đĩa củ cải muối nữa. Ba ngày đến Củng Hoa thành, chúng ta mỗi ngày một vị, ha ha!"
Rõ ràng Anh cô nương rất vừa lòng với nha đầu này, gật đầu nói: "Phải như vậy, mọi chuyện đều suy nghĩ chu toàn thì ngày tháng mới trôi qua tốt đẹp. Ban đêm hơi lạnh nên mang áo choàng tới đi, lỡ như bị lạnh lại mang bệnh khí tới trước mặt lão Phật gia thì không tốt đâu."
Tùng Cách vâng một tiếng, lúc này mới quay đầu lại, đang chuẩn bị đứng dậy thì bị trận trượng đối diện dọa sợ tới mức ngã ngồi trở về.
"Làm sao vậy?" Anh Minh hỏi nàng: "Chân bị tê à?"
Mặt Tùng Cách chuyển từ trắng sang xanh, lại từ xanh chuyển hồng, ngập ngừng nói: "Chủ... chủ... chủ tử..."
Trong lòng Anh Minh đánh thót một cái, đoán là hỏng rồi, sắp xảy ra chuyện gì. Quả nhiên vừa quay đầu lại nhìn liền thấy Hoàng đế trầm mặt đứng cách nàng năm sáu bước, bên cạnh là Tiểu Phú đang nở cười bất lực. Xa thêm chút nữa, là những đôi ủng được ánh lửa chiếu sáng, những ngự tiền thị vệ đó giống như xem kịch, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động ở chỗ này.
Đến cùng là sai sót ở đâu cũng không thể nói rõ. Xem ra oan gia ngõ hẹp không phải muốn tránh là có thể tránh được, nhất định có một phương không thuận theo không buông tha, nghĩ mọi cách tự tìm phiền phức, mới có thể thật sự gặp phải nhau.
Hoàng đế rũ mắt nhìn nàng: "Ngươi đang làm cái gì?"
Anh Minh nghĩ nghĩ, nói sợ bị độc chết nên muốn tự mình nấu cơm sao? Loại lời nói này hiển nhiên là không thể tùy tiện nói ra miệng, còn may nàng nhanh trí, gió chiều nào theo chiều ấy mà nói: "Nô tỳ đang tự mình nấu cháo cho Vạn tuế gia."
Kế tiếp Hoàng đế nên có phản ứng thế nào đây, nhất định là khịt mũi coi thường, cái thứ đồ chó cũng không thèm, đường đường là vua của một nước mà còn cần nàng phải nhọc lòng chắc? Sau đó mắng cho nàng một trận rồi nói "Tự ngươi ăn đi, trẫm không cần", lúc đấy cái nồi cháo này sẽ trở lại với nàng.
Sống ở trong cung, đầu óc phải nhanh nhạy một chút. Ngươi nói một câu rồi chỉ suy tính nên đáp lại câu nói tiếp theo của đối phương như thế nào vẫn chưa đủ, mà ngươi phải suy đến câu tiếp theo nữa, rồi đến câu thứ hai, thậm chí là câu thứ ba, như thế mới lo trước khỏi hoạ. Anh Minh xem như là một người làm việc có nắm chắc, đã đấu với Hoàng đế mấy lần rồi nên vẫn hiểu một chút lối suy nghĩ của hắn, dù sao nhiều lắm là lại bị mắng một trận, cười một cái là cũng qua rồi.
Nhưng lúc này rõ ràng là nàng tính sai rồi, Hoàng đế vẫn chưa trách mắng như nàng tưởng tượng, ngược lại còn rất thản nhiên gật đầu, phân phó Tiểu Phú: "Nghe thấy chưa? Tất cả mọi người lui vào lều lớn đi."
Hoàng đế nói xong, xoay người liền đi. Hắn vừa rời khỏi, những thị vệ đó cũng rút lui như thủy triều, chỉ còn lại Anh Minh cùng Tùng Cách mắt to trừng mắt nhỏ, nuốt nước miếng —— xem ra cơm chiều hôm nay xem như đi tong rồi.
Không chỉ như vậy, Hoàng đế đi vài bước lại xoay người bỏ thêm một câu: "Còn có những rau ngâm kia nữa, đều mang vào đây đi."
Anh Minh phát hiện người này ngay cả ruột cũng nát luôn rồi, đến cướp còn chừa lại hột ngô cho người ta, còn hắn đây là muốn đuổi cùng giết tận hay sao?
Tiểu Phú tuân chỉ đi làm việc, ôm phất trần cúi người nói: "Cô nương đừng khổ sở, lát nữa ta dọn dẹp xong sẽ mang trả lại nồi cho ngài. Ôi, còn bữa tối ngài định ăn cái gì? Phòng ăn chuẩn bị gà sốt dầu hào cùng cải ngọt xào nấm tươi, ta gọi thêm cho ngài phần tôm La Hán, còn có hai món bánh, hôm nay là bánh Lạt Ma và đậu phụ hạnh nhân. Ngài xem ổn chưa ạ?"
Hoàng đế cho dù là qua đêm ở ngoại ô, cũng ăn uống hưởng thụ như vậy. Chính hắn hưởng thụ là được rồi, làm gì một hai phải gây họa cho nàng chứ, đoạt đồ ăn của người tương đương với giết cha mẹ người ta, đến cùng là thù lớn đến mức nào mà hắn lại đi ngáng chân nàng khắp nơi làm nàng đen đủi như vậy!
Đáng tiếc là chính miệng nàng nói hiếu kính Vạn tuế gia nên không trách ai được, Anh Minh miễn cưỡng cười cười nói: "Không cần lo lắng, trên xe chúng ta còn có bánh ngô, ăn tạm hai miếng là được rồi." Quay đầu gọi Tùng Cách: "Đừng ngây người nữa, còn không nhanh làm theo lời Vạn tuế gia nói, mang rau ngâm ra đây?"
Tiểu Phú biết nàng bị đoạt mất đồ ăn nên trong lòng khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào, là do Vạn tuế gia thấy phía sau có nhiều thị vệ như vậy nên mới không tiện làm mất mặt nàng. Mà việc tự mình nhóm lửa nấu cơm giữa lều trại cũng là lần đầu trong cuộc đời hắn nhìn thấy.
Tiểu Phú đành phải trấn an nàng hai câu: "Hôm nay lúc ở trên đường Vạn tuế gia cũng nói, lặn lội đường xa xóc nảy như vậy, ban đêm không ăn gì được, chỉ muốn ăn đồ thanh đạm thôi. Vừa lúc, chỗ của cô nương có cháo, có thể thấy được là cô nương một lòng nghĩ cho Vạn tuế gia." Hắn lại cười gượng hai tiếng, chỉ chỉ cái nồi hầm: "Vậy nô tài mang nó đi kính hiến cho Vạn tuế gia nhé?"
Anh Minh nản lòng nhìn một tiểu thái giám đi lên, lấy cái khăn thật dày bọc lại sau đó cầm hai cái quai đồng bê đi, lúc đó trong lòng nàng đau đến rỉ máu.
Tùng Cách đưa rau ngâm cho Tiểu Phú, nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, rồi lại liếc mắt nhìn mắt chủ tử nhà mình: "Khó khăn lắm mới hầm được, thế mà nói lấy là lấy đi luôn."
Anh Minh thở dài: "Lấy nồi hầm đi, vẫn tốt hơn so với lấy mất đầu. Bên trong nơi vua ở không cho tự mình đốt lửa, cũng là ta sơ ý."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Vốn định để ban đêm uống một ngụm cháo nóng hổi, nhưng giờ thì xong rồi."
Làm sao bây giờ? Có thể làm sao bây giờ? Có tiền ở nhà ngói, không tiền đội lu vỡ, nhịn một chút là qua thôi. Anh Minh múc một gáo nước dập tắt đống lửa đi, ngẩng đầu ngắm trăng: "Đêm nay ăn bánh ngô ngắm ánh trăng đi."
Lúc này Tam Khánh đi tới, thấy chủ tớ các nàng một trái một phải dựa vào vách xe, hình ảnh kia toát lên một vẻ thê lương không nói nên lời.
"Cô nương." Tam Khánh nói: "Đừng ngồi ở chỗ này nữa, chủ tử cho gọi ngài qua đó đấy." Vừa nói, vừa đưa gói giấy mỡ vàng cho Tùng Cách, bên trong là tương thịt, lấy tương thịt đổi rau ngâm, chắc cũng đủ để đền bù rồi!
Anh Minh nghe xong hơi chần chờ: "Bây giờ truyền ta làm gì? Đến cùng là ý của Vạn tuế gia hay là Đức quản sự để ngươi tới?"
Tam Khánh vội nói: "Cô nương đừng nghi ngờ lung tung, giả truyền thánh chỉ, đừng nói là Đức quản sự, cho dù là Lưu đại tổng quản Càn Thanh cung cũng không có cái lá gan này. Đương nhiên là Vạn tuế gia truyền ngài, chắc là có việc gì muốn nói với cô nương rồi, cô nương đi một chuyến cũng không mất nhiều thời gian đâu."
Lúc này Anh Minh mới không tình nguyện dịch bước chân, nghĩ thầm Lão phật gia cùng Thái Hậu cứng rắn muốn nàng tùy giá, trước khi tới nàng đã nghĩ kỹ rồi, đây chắc chắn là công việc nặng nhọc. Lần này ra cung, ngoại trừ có thể đi ra khỏi bức tường vây kín, được nhìn thấy giang sơn vạn dặm rộng lớn ra, trước mắt đối với nàng mà nói, không có bất cứ chỗ đáng mừng nào. Ban ngày đi trên con đường đất vàng oi bức cũng không làm nàng cảm thấy vất vả, dù sao cũng là vì tiễn đưa Thâm Tri, cho dù là bảo nàng đi bộ nàng cũng nguyện ý. Nhưng lúc nghỉ ngơi nàng lại phải đối mặt với Hoàng đế làm khó dễ, cái này làm nàng cảm thấy khó có thể chịu đựng. Lúc ở trong cung nàng còn có thể trốn ở Từ Ninh cung, Hoàng đế muốn tìm nàng gây phiền toái dù sao cũng phải cố kỵ Thái hoàng Thái hậu, nhưng giờ nàng bị ném ra đây vậy còn không phải là chuột lọt vào trong ổ rắn, không biết có thể còn nguyên vẹn mà