Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi
Lúc nghe nàng nói người ta đáng thương, Tùng Cách nhe răng trợn mắt: “Nô tỳ cảm thấy nàng ta không đáng thương, gần đây nàng ta khiến ngài phải cùng nàng ta thể hiện năng lực ở trước mặt Lão phật gia, nếu không do nàng ta, ngài có thể bị phỏng tay sao?”
Anh Minh nói: “Cái này cũng không thể trách người ta được.” Nên phải trách thì hẳn là nên trách Mẫn Quý Thái phi! Mấy năm nay, mỗi ngày Quý Thái phi đều trải qua không mấy dễ chịu, tự bản thân bà ta cũng hiểu vì sao. Vốn dĩ bà ta và Hoàng Thái hậu đồng lứa, tuy năm đó Thái hậu không được sủng nhưng tốt xấu gì còn có Thái hoàng Thái hậu che chở. Còn Quý Thái phi thì sao, không được Tiên đế ưu ái, không có con cái, không người chống lưng, sở dĩ siêng năng đến trước mặt Thái hoàng Thái hậu nói chuyện, cũng là vì muốn đưa cô nương trong nhà tiến cung, nói cho cùng là muốn bồi dưỡng người xuất thân từ Xuân Cát thị. Ở trong mắt bọn họ, tương lai cô nương sống được hay không cũng không quan trọng, mà quan trọng chính là Xuân gia lại có một vị chủ nhân, có thể bảo vệ gia tộc trước quyền quý, vậy là đủ rồi.
Tùng Cách có vẻ lạnh lùng vô tình: “Dù sao ai hại chủ tử của ta, kẻ đó không phải là người tốt.” Yêu ghét rõ ràng, giống như phản chiếu của viên kim cương.
Anh Minh đưa tay lên, cười khổ. Gió mùa hè cũng nóng, thổi lên đầu ngón tay, khiến cảm giác đau nhức không thôi.
Phần lớn thời gian Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện, Anh Minh tới vài lần, cũng coi như quen cửa quen nẻo. Nàng vào Tuân Nghĩa môn, cũng không sốt ruột cầu kiến chính chủ, mà trước cùng người ngự tiền chào hỏi. Tam Khánh đang uống nước, thấy nàng tới, ôm phất trần đến, nói: “Cô nương tìm Vạn tuế gia?” Vừa nói vừa đi về phía trước điện, hạ thấp giọng nói nhỏ: “Hôm nay chủ tử mặt rồng không vui, lúc đáp lời ngài cần lưu ý, theo ý một chút cũng được.”
Anh minh có chút buồn bực, “Là vì chuyện trên triều ư?”
Tam Khánh hàm hồ mà cười: “Ngoài chuyện trên triều ra, cũng không rõ sao chủ tử tức giận.”
Trong lòng Anh Minh có chút e ngại: “Không phải là ai chạm vào vảy rồng đó chứ? Có phải nhà Nạp Công gia chúng ta hay không?”
Tam Khánh vội lắc đầu: “Thái giám không thể hỏi đến triều chính, đây chính là tội lớn rơi đầu đó! Nhưng ngài yên tâm, Công gia không làm mấy chuyện này đâu, chủ tử gia cho dù tức giận, cũng sẽ không tức giận đến trên đầu a mã của ngài.”
Đúng vậy, Nạp Công gia gió chiều nào theo chiều đó, sẽ không khiến hắn tức giận, khả năng nhìn mặt hành xử cũng coi như đạt thứ nhì.
Anh Minh thở dài, sau khi tiến cung mới phát hiện hướng gió trên triều cũng liên quan đến hậu cung. Vận mệnh nhóm hậu phi cùng mẫu tộc liên quan rất lớn, giống như Thục phi kia bị biếm làm Đáp ứng vậy, rốt cuộc cũng bởi vì người nhà mẹ đẻ tham ô liên luỵ nàng ấy, nếu không cho dù có vô lễ với Hoàng hậu, cũng không đến mức bị đưa đến Bắc Ngũ sở trông cửa. Còn bản thân nàng thì sao,nếu mong tương lai vẫn ăn cơm vẫn uống cháo, thì phải trông chừng Nạp Công gia. Chỉ mong a mã của nàng đừng hồ đồ, đừng đi theo người khác làm bậy, sau này mỗi ngày nàng trôi qua ở trong cung càng khó khăn.
Nhìn trong điện một cái, bên trong yên tĩnh không tiếng động, nàng quay đầu hỏi Tam Khánh: “Lúc này có thể đi vào chưa?”
Tam Khánh chần chừ nói: “Chương Kinh vẫn còn ở bên trong, chờ đi ra rồi ngài lại vào sau.”
Nếu như phát giận, có khả năng ai đi vào cũng sẽ mắng, vẫn nên đợi một chút rồi nói sau. Mắt nàng nhìn về phía tây, nơi lu nhỏ nuôi cá vàng, nước gợn lăn tăn, thỉnh thoảng một hai đóa lục bình đung đưa. Đầu ngón tay thật sự đau đớn vô cùng, nàng nhẫn nhịn, rồi lại không nhịn nổi, chậm rãi cọ qua cọ lại, để cho mười ngón tay nhúng vào trong nước.
Làn nước mát lạnh làm giảm bớt sự đau đớn của vết bỏng, Anh Minh thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Tam Khánh, cười nói: “Trời nóng quá, giải nhiệt thôi.”
Tam Khánh không rõ, đây là phương pháp giải nhiệt kỳ diệu gì, trong lòng cân nhắc, cô nương này không giống với các cô nương khác ở đây, người khác là nóng sau lưng, hoặc chóp mũi đổ mồ hôi, nàng lại là đầu móng tay? Cái lu này Vạn tuế gia lâu lâu tới cho cá ăn, đừng bị Anh cô nương làm cho chết, quay đầu dựng thành miếu nha.
Chỉ là hắn không dám nói, đều không phải chủ nhân dễ chọc, hắn chỉ có thể ôm phất trần gật gật đầu. Bị ánh nắng chiếu chiếu xê dịch lại đây, khiến cho dây tua hồng trên nón che nắng của hắn như bị lửa đốt. Hắn muốn đổi chỗ mới, lại thấy Chương Kinh cúi đầu đi ra cửa, vì thế hắn thông báo cho cô nương: “Chủ tử gia đã bàn luận xong việc.”
Anh Minh không vội đi vào, ngón tay ở trong nước rất thoải mái, cứ nghĩ tới việc bị bỏng là hoảng. Nàng cứ để tay lên trên thành bể, thân mình hơi cúi, thấy hết thảy như thường, liền nói: “Lão phật gia để cho ta tới mời Vạn tuế gia đi qua dùng bữa, dù sao thời gian còn sớm.”
Mấy con cá trong lu này rõ là không biết từ trên trời giáng xuống thứ đồ gì, cứ bơi lội vòng quanh đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng mà cũng né tránh rất nhanh. Anh Minh mới đầu còn thành thật không động đậy, sau đó nảy sinh ý muốn bỡn cợt, ngón tay quấy ở trong nước. Chơi vô cùng vui vẻ, cho đến khi phía sau truyền đến giọng nói của Hoàng đế vô cùng không vui hỏi nàng đang làm cái gì.
Nàng hoảng sợ, vội thu hồi tay quỳ thỉnh an: “Nô tỳ phụng ý chỉ Lão phật gia, mời Vạn tuế gia qua Từ Ninh cung dùng bữa. Lão phật gia nói hôm nay có khách, mời Vạn tuế gia đi gặp một lần.”
Có thể tiến cung làm khách tất nhiên không tầm thường, còn muốn Hoàng đế cố ý đi gặp, gần như không cần phải nói đã biết là chuyện như thế nào.
Mỗi nhà mỗi hộ, đều trăm phương nghìn kế nhét người vào cung, lúc mới bắt đầu trong lòng Hoàng đế có mâu thuẫn, đến bây giờ chính là tâm không gợn sóng, hậu cung ít hay nhiều với hắn mà nói không có bất cứ ảnh hưởng gì, đơn giản là số lượng tăng giảm khác nhau thôi. Thái hoàng Thái hậu kêu đi dùng bữa, Hoàng đế không có cách nào từ chối, thấy y phục đang mặc không thích hợp đi qua Từ Ninh cung gặp Thái hoàng Thái hậu, đành trở về điện đổi y phục mới, trước khi đi sợ nàng đi trước, lạnh giọng dặn dò: “Trẫm có thứ muốn kính hiến cho Hoàng tổ mẫu, mà Hoàng tổ mẫu cưng ngươi, vậy để ngươi đưa nó vào Từ Ninh cung đi.”
Anh Minh cúi đầu thưa vâng, thành thành thật thật ở dưới bậc thang chờ, không bao lâu thấy Hoàng đế từ gian phụ đi ra, thay đổi một thân y phục màu xanh, đeo dây đai màu đen. Tính tình Hoàng đế quả thật đáng hận, nhưng không thể phủ nhận túi da rất được, nhan sắc của hắn quả thật là một màu sắc hiếm có.
Cái người kém năng lực này thích quan sát người khác, Hoàng đế cũng đã quen rồi. Nàng nhìn hắn một cái, hắn cũng chán chường liếc nhìn nàng một cái, áo ngắn màu xanh ngọc khảm viền đá vàng, trên nút bồ đào treo chuỗi mười tám viên ngọc. Thẩm mỹ về màu sắc của người này lại cũng xem như thanh nhã, chỉ là trong đầu tính toán quá nhiều, nội tâm cũng không tốt. Hoàng đế tự cao tự đại chuyển tầm mắt, thấy thái giám ở phía dưới đem hộp gấm ra giao vào tay nàng, liền vuốt ống tay áo, đi ra Tuân Nghĩa môn.
Không biết bên trong hộp gấm này đựng cái gì, vừa mới đặt xuống, hai cánh tay Anh Minh không khỏi trầm xuống theo, ít nhất cũng khoảng mười đến hai mươi cân. Tiếp xúc với Hoàng đế bao lâu nay, có bao giờ hắn để ngươi được thoải mái chưa? Kỳ thực Anh Minh vẫn rất thoả mãn, ít ra trên hộp không có cắm kim, đã tính là may lắm rồi.
Mặt trời lặn xuống sau tường đỏ, trên không trung ráng chiều mênh mông, lúc này tuy còn nóng nhưng so với khi nãy đã đỡ hơn nhiều. Đại khái Hoàng đế không có kiên nhẫn ngồi liễn, đường lại không dài nên muốn tự đi qua.
Phía sau là đội ngũ rất dài, bọn thái giám nhắm mắt theo đuôi, từ lúc hắn bắt đầu biết đi đến giờ, chưa bao giờ một mình đi bộ trong Tử Cấm thành. Tức giận lúc trước đã tan từ lâu, trước mắt tâm bình khí hoà, cho nên bước đi chậm rãi, bởi vì thời gian càng dài, vật trên tay kẻ kém năng lực kia sẽ càng lúc càng nặng.
Hoàng đế tự đắc mà cười cười, nhưng không ai nhìn thấy. Hắn rũ tay xuống nói: “Đây là chuông - chùy kim cang* để kính hiến Thái hậu, là pháp khí công đức vô biên, ngươi chú tâm cầm cho chắc, nếu rơi xuống, trẫm liền chém đầu ngươi.”
*chuông - chùy kim cang:
Hoàng đế am hiểu cách đe dọa, Anh Minh cũng không có đường nào để phản bác, chỉ phải cúi đầu nghe rồi thưa vâng. Hộp gấm rất dài, yêu cầu nàng phải đưa cánh tay gập lại nâng lên, ngược lại như vậy cũng tốt, không cần đụng vào đầu ngón tay. Chỉ là hai đầu vai lại đau vô cùng, Hoàng đế cố ý kéo dài thời gian tra tấn, nàng nóng lòng đến hoảng, lại không dám nói gì.
“Hôm qua trẫm nghe nói, ngươi muốn tới ngự tiền?” Hoàng đế đột nhiên hỏi, ngữ khí trầm ổn, có ý suy tính.
Anh Minh ồ một tiếng: “Đây là ý của Lão phật gia, tuy nói người trước mặt chủ tử đều chu đáo, nhưng thiếu người vừa ý.” Dừng lại một chút lại thêm một câu: “Lão phật gia cảm thấy nô tỳ là một người vừa ý.” Nói xong tự mình cũng muốn cười, chẳng qua ngón tay đau quá, mới nhếch miệng cong một chút đã không cười nổi.
Hoàng đế cân nhắc hai chữ kia, ‘vừa ý’? Hoàng đế học thức uyên bác đã không biết