Edit: Cảnh Phi
Beta: Nga Sung dung
Gần đây Tam Khánh thường thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Vạn tuế gia, lần đầu tiên thấy thì hắn run bắn cả người, lần thứ hai thấy thì tay chân run run, ba bốn lần sau thì đã không còn thấy đáng sợ nữa, chỉ thấy Anh cô nương cứng cổ, là đồ thích gây chuyện. Trên đời này có ai dám trêu chọc Hoàng đế còn có thể sống được tốt như vậy sao? Chỉ có nàng!
“Chủ tử gia, bây giờ có muốn gọi cô nương tới đây không?” Thân là người của ngự tiền, Đức Lộc đã có tư tưởng quán triệt, một khi Vạn tuế gia và Anh cô nương giận dỗi, tuyệt đối không được để vấn đề qua đêm, cần phải giải quyết ngay trong ngày. Bởi vì Anh cô nương châm lửa xong thì nàng phủi mông quay về Đầu Sở điện ngủ ngon lành, để những người hầu hạ gần như bọn họ ở lại đón lửa giận lớn của Vạn tuế gia. Vì để bọn họ có trải qua thời gian làm việc yên ổn, đành phải tóm Anh cô nương lại, dù sao Vạn tuế gia cũng sẽ không làm gì nàng, nhiều lắm là mắng hai câu thôi, chuyện qua đi thì thiên hạ lại thái bình.
Nhưng Hoàng đế thì sao, thường lúc nổi trận lôi đình lại không muốn thấy đồ kém cỏi kia. Người bị lửa giận lên não, dễ dàng phạm sai lầm, dù là làm việc hay nói chuyện thì đều sẽ có lỗ hổng, nàng tất có thể tính toán thoát khỏi. Cùng nàng đấu thì phải bình tĩnh, đầu tiên không được để loạn trận tuyến. Dù sao thì ngươi có tình cảm với nàng, mà còn nàng thì hoàn toàn không cảm nhận được, trong lòng nàng ngươi chính là đối thủ một mất một còn, một khi đã như vậy, còn không bằng sắm vai nhân vật kia cho tốt, ít nhất đừng để lộ dấu vết, để nàng chế giễu.
Từ từ thở ra một hơi, Hoàng đế lắc đầu: “Đêm nay nàng còn có lúc phải tới, không cần truyền, tự nhiên nàng cũng tới.”
Hậu cung hiện giờ của Hoàng đế, trừ Quý phi mới tấn vị với thân mẫu của Đại A ca - Cung Phi ra, thì Ninh Phi là người có thể diện nhất. Đương nhiên loại thể diện này khá mơ hồ, trước mặt Hoàng đế không hề có tác dụng, chẳng qua dựa vào mẫu tộc và tự mình ra tay rộng rãi trong lục cung này, tiêu tiền mua thể diện thôi.
Mẫu tộc Ninh Phi rất lớn, có mối quan hệ với Nội vụ phủ, nói đơn giản một chút thì là bọn họ có tiền. Phủ Nội vụ là quản gia của nhà Hoàng đế, tất cả mọi ăn uống chi tiêu trong Tử Cấm thành đều được xuất ra từ phủ Nội vụ, bởi vậy Ninh Phi ở trong cung muốn đi ngang thì không ai dám bắt nàng đi dọc.
Hoàng đế muốn ngự hạnh phi tần kỳ thật ra rất đơn giản, hắn không tốn tâm tư lên người nữ nhân, dù sao tất cả mọi chuyện đều có Kính Sự phòng lo liệu, hắn đến rồi thì làm chút chuyện cũng được thôi. Trong cung, không có phi tần nào thích bối cung, tất nhiên là Ninh Phi cũng không ngoại lệ. Những phi tần khác cần phải tuân thủ quy củ, nàng lại có thể ỷ vào a mã nàng là người đứng đầu nên trở thành ngoại lệ. Toàn bộ Kính sự phòng đều là thuộc hạ của a mã nàng, có cho đám thái giám mười lá gan thì bọn họ cũng không dám đưa tay vác nàng. Bởi vậy mấy năm nay tới lượt nàng đi thị tẩm thì nàng đều đi Vi phòng ở Dưỡng Tâm điện, cuối cùng lúc vào tẩm điện mới làm theo quy củ bọc trong chăn, để người Kính sự phòng đưa lên long sàng.
Hôm nay đến lượt nàng được Hoàng đế lật thẻ bài, sau khi tin tức truyền tới Cảnh Nhân cung, trong cung liền chuẩn bị nước thơm tắm gội thay y phục. Đều đã chuẩn bị xong, ánh mặt trời cũng dần lặn xuống mang theo ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên Dưỡng Tâm điện, từ Tuân Nghĩa môn đi vào, không phải cứ đi về phía trước là sẽ gặp được Hoàng thượng. Ninh Phi xem như quen cửa quen nẻo, nàng đứng dưới mái hiên đông Vi phòng, quay đầu lại liếc một cái, bên ngoài vừa mới treo đèn lồng lên. Không biết lúc này Vạn tuế gia đang làm gì, chỉ mong chính vụ sớm giải quyết xong, đừng có nói là cho người ta chờ tới nửa đêm!
Ôi, bên ngoài nhìn vào thì rực rỡ gấm hoa, mấy ai biết phi tần thật sự không dễ làm! Ninh Phi nhẹ thở dài, khép kín áo choàng trên người, rảo bước tiến lên bậc cửa, kết quả vừa đưa mắt nhìn lập tức giật mình, bên trong có người đang đứng cười tủm tỉm, thấy nàng thì nhún eo hành lễ: “Thỉnh an Ninh chủ tử.”
Ninh Phi ngây ngẩn cả người, nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên ứng đối như thế nào.
Đây không phải là nha đầu Tề gia kia sao, sao nàng ta lại ở chỗ này? Nàng ta tiến cung là được định cho danh phận Kế Hoàng hậu, lúc này nàng ta hành lễ với nàng, thật ra là do nàng ta cam tâm tình nguyện, còn nàng thì lại luống cuống tay chân, nhận không được mà đáp lễ lại cũng không xong.
“Tiểu chủ nhân chắc đang khó hiểu, không biết nô tỳ vì sao ở đây.” Anh Minh cười nói: “Nô tỳ nghe theo dặn dò của Lão phật gia, đến Ngự tiền làm việc, chuyên quản công việc dâng lục đầu bài của Kính Sự phòng. Đêm nay là lần đầu tiên làm, lại ngay lúc tiểu chủ nhân thị tẩm, còn không phải là duyên phận sao.”
Đầu óc Ninh Phi phình to ra, đây là cái duyên phận gì vậy, quả thật là khiến cho người ta sởn tóc gáy. Không phải nàng ta sẽ làm Hoàng hậu sao, tất nhiên là vậy rồi, thế sao còn quản việc trình lục đầu bài thị tẩm chứ? Sau này Vạn tuế gia muốn chọn thẻ bài ai, thị tẩm ai, trong lòng Hoàng hậu đơn thuần không hề có vướng mắc, mà mỗi ngày còn mở to mắt ra nhìn, còn để cho người ta sống không hả? Hiện tại Ninh Phi rất buồn bực, tự trách mình không đi thám thính tình hình giống các cung phi kia, trong cung chuyện gì mới các nàng đều biết. Bản thân nàng không có tin tức linh thông gì, chẳng hay biết gì, còn vội vàng nhét bạc cho Kính Sự phòng, ai ngờ tưởng là việc thành mà lại phạm đến Thái Tuế kia chứ… Chuyện này Tề Anh Minh đã biết, hẳn là Hoàng thượng cũng biết được? Trong lòng Ninh Phi lo sợ, việc này khiến nàng rơi vào tình cảnh xấu hổ, chút nữa sẽ không bị Hoàng thượng nhắc tới đó chứ.
Kết quả nàng ta lại cười một cái: “Tiểu chủ nhân thật là được Vạn tuế gia sủng ái, trong cung này chỉ có tiểu chủ nhân được đặc biệt đi cung.”
Lúc này Ninh Phi mới nhớ tới mình vi phạm quy củ, cũng sợ nàng ta bắt được nhược điểm. Đây là ông trời phái Thiên Ma tinh tới tiêu diệt hậu cung ư! Ninh Phi cả một bụng oán khí, trong lòng nghĩ nàng ta giờ còn chưa phải là Hoàng hậu, ai bắt ai còn chưa chắc! Nên cũng không hoà nhã làm gì, lạnh lùng cười nói: “Cô nương mới là độc nhất, chủ tử gia muốn tốt cho ngươi, nên giữ ngươi ở ngự tiền. Nếu tấn phân vị cũng giống như chúng ta ở trong hậu cung chờ ngự hạnh, muốn gặp mặt một lần cũng khó. Chỉ là ta cũng sốt ruột thay cô nương, bất kể thế nào cũng nên có danh phận giống như Xuân Quý phi, tốt xấu gì cũng là chủ tử gia trong cung. Cô nương có tính đến lỡ như xảy ra chuyện gì chưa, không phải là nữ quan, cũng không phải là phi tần, hiện giờ còn làm việc của thái giám, vậy cũng quá khiến người hụt hẫng nhỉ.”
Anh Minh hiểu ý trong lời của nàng nói, cân nhắc một chút, cười nói: “Cũng đúng nhỉ, ngài nói trúng lòng của ta rồi. Chút nữa ngài đi vào thị tẩm rồi, nếu có cơ hội còn xin ngài nói tốt cho ta vài câu. Sau này thẻ bài của ngài thì ta sẽ tự dâng lên cho, coi như ta hỗ trợ ngài.”
Hỗ trợ? Như cao da chó thì có! Ninh Phi cười lạnh nói: “Cô nương khách khí, người như chúng ta ở trước mặt chủ tử không là gì cả. Ngài nhờ ta, còn không bằng nhờ Quý phi nương nương. Lúc này Quý Phi nương nương đang được lòng thánh quyến [1], nàng nói chuyện còn được việc hơn so với ta nhiều.”
[1] Thánh quyến: gia đình hoàng gia.
Anh Minh dẫm vào cái đinh cũng không giận, vẫn cười, khom người nói: “Vậy chủ tử thay quần áo trước, nô tỳ đi nhìn thay người một cái, xem xem bây giờ chủ tử gia đã xong việc chưa.” Dứt lời liền chậm rãi rời khỏi đông Vi phòng.
Hoàng đế còn đang xử lý công vụ, xuyên qua lớp màng mỏng trên cửa sổ, mơ hồ có thể thấy thân ảnh nam nhân đang ngồi trên nam kháng. Nàng đi vào gian giữa, Tam Khánh đứng ở tấm bình phong trước cửa, Đức Lộc ở trong phòng hầu hạ, có lẽ đang khom người mài mực, chỉ nhìn thấy cái mông chu lên, cùng với một lớp áo bào phía sau.
Anh Minh nhìn Tam Khánh một cái, Tam Khánh hiểu ý, ở trước cửa thông truyền: “Bẩm Vạn tuế gia, Anh cô nương tới.”
Bên trong không phát ra âm thanh nào, Đức Lộc bước ra vén rèm cười cười, Anh Minh liền bước lại gần, tiến vào nhún người hành lễ nói: “Vạn tuế gia, Ninh Phi nương nương tới, lúc này còn đang chỉnh trang y phục, nhờ nô tỳ đến xem ngài đã xong chưa.”
Hoàng đế nghe xong, kỳ quái nhìn nàng một cái: “Thay y phục? Nhờ ngươi tới xem?” Lúc thị tẩm thì những từ này không nên xuất hiện mới phải, phi tần cởi hết được nâng lên long sàng, đâu ra y phục mà thay như vừa nói? Về phần thúc giục Hoàng đế lại càng đại bất kính, người này vì tám đồng bạc mà ra sức như thế, càng khiến cho Hoàng đế cảm thấy nàng thật không có tiền đồ, mất mặt quá.
Hoàng đế dập sổ con vang ‘bang’ một tiếng, tức giận híp mắt nhìn nàng: “Theo ý của ngươi, có phải trẫm nên đi ngự hạnh đúng không?”
Anh Minh chần chừ một chút: “Ngài lật thẻ bài, còn không phải vì Thiên địa một nhà xuân [2] sao?”
[2]: Thiên địa một nhà xuân: ám chỉ chuyện chăn gối.
“Thiên địa một nhà xuân?” Hoàng đế thiếu chút nữa là bị nàng chọc tức mà nở nụ cười, quả thật là từ thanh nhã đấy, vậy mà nàng cũng có thể nghĩ tới. Hắn đỡ trán, từ lúc Tam Khánh bẩm báo nội tình, hắn vẫn luôn nghẹn khuất, đường đường là vua một nước mà lại bị nàng bán giá rẻ như vậy, thật sự nuốt không trôi cục tức này. Muốn lý luận, lại nói không rõ đạo lý, chỉ biết căm hận phản bác: “Thẻ bài kia là ngươi nhét vào tay trẫm, không phải trẫm chọn!”
Anh Minh nghĩ nghĩ nói: “Vậy ngài cũng đã để lại, đã để lại thì truyền Ninh Phi nương nương đến đây thị tẩm có gì không đúng chứ?”
“Tám đời nhà ngươi chưa thấy tiền bao giờ à? Nên thèm tám đồng bạc kia?” Rốt cuộc Hoàng đế nhịn không được, quát to với nàng một tiếng: “Ngươi thu nhận hối lộ, xem trẫm là cái gì? Ngươi chờ đó, một ngày nào đó trẫm sẽ thu thập ngươi. Còn cả đôi tay tham ô kia nữa, cũng chém luôn một nhát mới được.”
Anh Minh sợ tới mức giấu tay ra sau lưng: “Chủ tử làm sao vậy, đang yên lành, ngài bực cái gì?”
Lúc không vui, ánh trăng rằm cũng trở nên khó coi, hiện giờ kiếm được chút tiền, bị chó cắn cũng nói là chó đẹp. Hoàng đế nhìn nàng, nổi trận lôi đình lại phát không ra, tức giận đến trắng bệch cả mặt.
Anh Minh ậm à ậm ừ: “Vậy Ninh chủ tử nơi đó…”
“Đi nhìn một cái xem nàng ta có cởi hết không, cởi hết thì để Kính sự phòng đưa nàng ta về Cảnh Nhân cung đi. Sai người tới khiển trách nàng ta, hỏi một chút ai cho nàng ta