Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 6:


trước sau

 
Edit: Thảo Hoàng quý phi
Beta: Nu Thục tần
Người ở đây nghe xong tin tức này, tất cả hai mắt nhìn nhau. Được Thái hoàng Thái hậu cho mời chính là một chuyện long trời lở đất. Hiện giờ, cô nương nhà ai có thể vào hậu cung gặp các chủ tử, dù là Thái hoàng Thái hậu hay là Hoàng thái hậu, thậm chí chỉ một vị Thái phi cũng đã tương đương với tiền đồ rộng mở. Nàng ta dựa vào cái gì mà lại được đãi ngộ như vậy?
Anh Minh cũng không hưởng thụ phần vinh dự này, nhún người nói: "Công công, không biết rốt cuộc lão Phật gia truyền ta là có gì căn dặn?"
Thái giám nào dám tùy tiện nói bậy, khom thắt lưng cười nói: "Cô nương đừng làm khó nô tài, nô tài làm việc theo sai bảo, không dám tự tiện đoán ý. Ngài đi theo đi thôi, dù sao cũng không phải chuyện xấu."
Nói không phải chuyện xấu, vậy nhất định là chuyện tốt. Nhưng trước mắt chuyện tốt đều mang theo không may mắn, chuyện tốt cũng không thể xưng là chuyện tốt.
Tùng Cách lo sợ đỡ nàng ra khỏi rạp nghỉ, chủ tử hai người đi trên đường hẻm. Giữa những đụn mây nhất thời lộ ra một tia sáng mặt trời, cột sáng giống như soi rọi bước chân các nàng. Thái giám truyền lời có ngọc trên chóp mũ, không quá cẩn thận dè dặt như đám thái giám làm việc vặt, hắn cảm thán: "Nửa tháng rồi không có ánh mặt trời, hôm nay ngược lại, đúng lúc rọi chiếu ở chỗ chúng ta, thật vô cùng may mắn nha!"
Anh Minh cười: "Cũng không hẳn, hôm nay là kinh trập, vạn vật hồi sinh, trời cũng ấm áp hơn."

"Ấm áp dẫn theo sấm mùa xuân [1]." Thái giám ha ha cười: "Một là hoa đào nở, hai là chim vàng anh hót, ba là chim ưng hóa bồ câu. Ngài nhìn xem, thời tiết thật đẹp." 
[1] Sấm mùa xuân: mỗi mùa xuân, đặc biệt là sau kinh trập, không khí nóng ẩm tăng cường, gặp không khí lạnh cản trở tạo thành đối lưu thẳng đứng. Không khí ấm ẩm lên một độ cao nhất định hình thành đám mây tích điện, dễ xảy ra sấm sét.
Hoàng hậu mới mất, trong miệng thái giám hậu cung vẫn có thể nói ra câu "Thời tiết thật đẹp", Anh Minh càng cảm thấy bi ai. Chỉ là không tiện nói thêm gì, nàng cúi đầu đi theo hắn về hướng Từ Ninh cung. Đi được nửa đường, bỗng nhiên nàng nhớ ra: "Công công, thái thái nhà chúng ta có ở chỗ Lão phật gia không?"
Thái giám kia quay đầu lại nhìn nàng: "Ngài nói Phúc tấn Công gia sao? Lúc này nghi thức tang lễ bên Chung Túy cung còn chưa xong, tạm thời không thể tới Từ Ninh cung." Cô nương khuê các thình lình gặp một nhân vật lớn như vậy không tránh khỏi sẽ sợ hãi, hắn ấm áp hỏi: "Trước kia cô nương đã từng gặp mặt Lão phật gia chưa?"
Anh Minh nói chưa: "Ta là người thế nào mà xứng được Thái hoàng Thái hậu triệu kiến chứ."
Thái giám rất biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, ngạc nhiên cười nói: "Nghe lời này của cô nương kìa, ngài là cách cách nhà Nạp Công gia, trước đây a mã ngài lập được công lớn giúp vua, nếu ngài không xứng thì trên đời này có ai xứng chứ. Lúc trước Lão phật gia không khỏe, hai năm trước cũng không triệu các tiểu thư hoàng thân quốc thích vào cung nói chuyện. Hiện giờ xảy ra đại sự của Hoàng hậu nương nương, Lão phật gia khó chịu trong lòng, thấy cô nương biết giải khuây... Lão phật gia luôn luôn thương Hoàng hậu chủ tử nhất."
Lời trong miệng thái giám này không có một câu là thật, Anh Minh lười đối đáp với hắn ta, nàng chỉ cười cười, nâng váy bước tới Từ Ninh môn.
Thái hoàng Thái hậu triệu kiến ở Tây noãn các, một hàng cửa sổ lớn phía Nam noãn các đều nạm pha lê, đan xen buông một tầng mành tơ lụa. Nàng vội vàng nhìn thoáng qua nhưng không thể nhìn rõ được. Rất mau trước mặt có người tiến lên hành lễ: "Lão phật gia đang ngóng trông cô nương đó, cô nương mau vào đi." Một mặt nàng ta vẫy người tới dẫn Tùng Cách đi, một mặt vén màn trúc lên, đưa nàng vào trước điện.

Cung đình là nơi chế độ cấp bậc cực kỳ nghiêm ngặt, cung nhân cấp bậc cao trong Từ Ninh cung có 6 người, phía dưới còn có 10 - 20 cung nữ thái giám sai sử. Từ lúc bắt đầu mở cửa vào cung, mỗi một chỗ gác cổng đều có người canh giữ. Những người này mắt nhìn mũi mũi nhìn tim thẳng tắp, tuyệt đối không cử động thân mình hoặc nâng mi mắt. Qua một hồi lâu, quả thực nàng phải hoài nghi bọn họ có phải người sống hay không.
Anh Minh đi đến trước noãn các, trong lòng còn hơi lo sợ. Thừa dịp đợi ý chỉ tiến vào, nàng dừng bước lấy lại bình tĩnh, nghe thấy cung nữ bên trong đáp lời, nói tiểu thư nhà Nạp Công gia tới rồi. Thái hoàng thái hậu đồng ý: "Mời vào đi.", nàng mới bước vào ngạch cửa.
Trong ngoài Từ Ninh cung đều trải thảm, ngoài điện dùng màu nâu, trước điện dùng màu đỏ theo quy chế. Noãn các cần phải tương đối thoải mái nên dùng thảm sợi nhung của Hồi Cương tiến cống, dệt hình sư tử lăn tú cầu, dẫm dưới chân mềm như bông, giống như đạp lên đám mây.
Anh Minh mắt nhìn thẳng mà đi, trong noãn các không chỉ Thái hoàng Thái hậu, bên cạnh còn có vài người, cũng không biết là ai. Dù sao bất kể là ai, thời khắc này tất cả mọi người đều quan sát kỹ nàng, những đôi mắt tôn quý này còn sắc bén hơn kim.
Nhưng càng nham hiểm nàng càng phải thong dong. Thái hoàng Thái hậu ngồi trên giường sưởi, vạt của tố y nằm ngay ngắn ở trước chân. Hai tay Anh Minh giơ lên, cung kính hành lễ quỳ: "Nô tỳ Ngạc Kỳ thị cung thỉnh Thái hoàng Thái hậu vạn phúc kim an."
Trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng nói giòn tan của nàng, vô cùng trấn định tự nhiên, không hề để lộ vẻ khiếp sợ. Thái hoàng Thái hậu gật đầu cảm khái: "Giọng nói trong hơn cả nước, tựa như tiếng chim hoàng oanh... Đứng lên đi." Bà ta lại dặn dò cung nữ trước mặt "Mau đỡ nàng ấy dậy".
Anh Minh đứng dậy, lúc này mới đại khái thấy rõ người ở đây. Đương nhiên không thể phóng thẳng tầm mắt đánh giá, chỉ có thể hơi rũ mắt, lấy ánh mắt dư lại để nhìn. Bởi vì Hoàng hậu mới mất, phi tần trong cung đều phải mặc đồ tang, các trưởng bối Từ Ninh cung và Thọ Khang cung đều mặc áo trắng. Noãn các không quá rộng rãi có bốn năm người ngồi theo thứ tự, sinh ra loại cảm giác nặng nề áp bức.
Thái hoàng Thái hậu ngồi ở chủ vị, diện mạo không phải quá uy nghiêm, giống như những người cao tuổi, gương mặt đã nhu hòa hơn nhiều so với khi còn trẻ. Nhưng nếu nói gương mặt hiền từ, thành thật cũng chưa tới. Một người nuôi dưỡng hai đời Đế vương, bà ta tạo cho ngươi cảm giác đè nén vô hình, cảm giác ấy có mặt ở khắp nơi.

Về phần mấy vị trí bên dưới, tất nhiên là Thái hậu và Thái phi, chỉ là nhiều người nên nàng không có cách nào đoán biết ai với ai. Dù bọn họ truyền nàng đến, xem nàng giống như xem con khỉ cũng không khiến nàng cảm thấy thấp thỏm. Nhưng trong nhóm người này lại lẫn vào một gương mặt quen thuộc, nàng liếc mắt một cái, trong lòng liền run lên. Đó là mẫu thân của Thâm Tri, Quả Dũng công Phúc tấn.
Tiết Phúc tấn đứng lên, bà ấy mặc một thân đồ trắng, sắc mặt tiều tụy, có lẽ là khóc quá nhiều nên mắt đã sưng vù. Ái nữ chợt rời khỏi trần thế, đó là đả kích lớn chưa từng có đối với bà. Anh Minh nhún người, bà ấy hơi đỡ lên, miễn cưỡng cười nói: "Lão phật gia, Thái hậu và các Thái phi đều rất hiền từ, ngươi không phải sợ." Dứt lời bà ấy chỉ

dẫn nàng dập đầu với mỗi người ở đây: "Vị này chính là Thái hậu chủ tử, vị này là Mẫn Quý Thái phi, vị này là Vinh Thái phi..."
Cô nương hành lễ đúng nghi thức, hành động cử chỉ đều không có gì chê trách. Mẫn Quý Thái phi đặt chén trà xuống, phiền muộn thở dài: "Nhìn đứa nhỏ này tựa như nhìn thấy Hoàng hậu đã mất. Dáng người hai đứa không khác biệt lắm, khéo léo, tiến thoái có độ giống nhau." Nói xong bà ta rút khăn tay ra chấm nước mắt: "Đáng tiếc Hoàng hậu còn trẻ như vậy, thọ mệnh lại không dài..."
Đây là nhắc nhở Thái hoàng Thái hậu đừng đi vào đường cũ, vừa tiễn đi một người lại đón vào một người.
Người trong noãn các nghe vậy, phối hợp với tình hình đồng loạt gạt lệ, ước chừng chỉ có Tiết Phúc tấn khóc chân thành, bi ai nói: "Quý Thái phi nói phải, hai đứa nhỏ hơn kém nhau hai tuổi, từ nhỏ đã thân thiết, thường qua ở lại hai phủ, giống như một đôi tỷ muội ruột. Trong nhà nô tì đường con nối dõi không tệ, cô nương lại không nhiều. Phu thê nô tỳ khó khăn lắm mới có một mình Hoàng hậu chủ tử, muốn cho hai đứa nhỏ làm bạn nên đã nhận Anh Minh làm khuê nữ, thành toàn tình nghĩa tỷ muội của các nàng. Lúc trước Hoàng hậu chủ tử tiến cung, Anh Minh còn chưa tới tuổi, hai người chia cách, không phải nói cũng biết thương tâm cỡ nào. Cho nên Hoàng hậu chủ tử thỉnh thoảng truyền triệu Anh Minh cũng vì nhớ thương nàng ấy, không đành lòng cắt đứt duyên phận tỷ muội."
Tiết Phúc tấn nói chuyện cũ, gần như không khống chế được muốn khóc. Nhưng kiêng kị tình hình hiện tại, được Anh Minh trấn an bình tâm lại, lúc này bà ấy mới lại nói: "Đúng như Quý Thái phi nói, nô tì thấy đứa nhỏ này lại nhớ tới Hoàng hậu đã khuất, trong lòng tựa dao cắt. Người chết không thể sống lại, chuyện đã xảy ra rồi, xin Vạn tuế gia, Lão phật gia và Thái hậu nén bi thương. Rốt cuộc ông trời đối xử với nô tì không tệ, tuy Hoàng hậu chủ tử hoăng rồi nhưng nô tì còn có nữ nhi này, nhìn thấy nàng ấy cũng có thể vơi bớt nỗi đau mất nữ nhi."
Thái hoàng Thái hậu gật đầu, biểu cảm trên mặt cũng rất đau lòng, buồn bã nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, mấy hôm trước thỉnh mạch bình an cho các cung, ta còn đặc biệt hỏi mạch tượng của Hoàng hậu. Thái y đều nói không vấn đề gì, có thể chịu đựng qua mùa đông, tới mùa xuân tiết trời ấm áp, tất nhiên mọi bệnh tật đều tiêu tan. Nhưng nào ngờ..." Sau khi thở dài một hơi, bà ta khuyên giải an ủi: "Ngươi phải nghĩ thoáng ra, sống chết của con người đều có số, Phật Thích Ca Mâu Ni tu hành đến khi chết mới thành chính quả, huống chi ta, ngươi." Bà ta nói rồi đảo mắt đánh giá Anh Minh, hơi mỉm cười nói: "Ngươi cũng đừng câu nệ, ngồi xuống nói chuyện đi."
Anh Minh nhún người tạ ơn, khom người ngồi xuống bên cạnh Tiết Phúc tấn, trong lòng lo sợ. Tiết Phúc tấn một câu lại một câu "khuê nữ", bất luận đối với nàng hay Tề gia đều không phải chuyện tốt.
Quả nhiên Thái hoàng Thái hậu dồn lực chú ý lên người nàng: "Nạp Tân là người có học vấn, anh kì minh hĩ, cầu kì hữu thanh [2]... Tên này thật ấm áp. Người sống cả đời, có người vì tài, có người vì quyền, có người vì tình, ta nghĩ mang cái tên này nhất định là đứa nhỏ trọng tình nghĩa. Anh Minh, năm nay ngươi mười tám à?"
[2] Anh kì minh hĩ, cầu kì hữu thanh: câu thơ xuất phát từ trong “Kinh thi” thời xuân thu, ý thơ: tiếng kêu của chim là muốn tìm kiếm đồng bọn.

Anh Minh đứng dậy thưa vâng: "Thưa Lão phật gia, nô tì sinh tháng tư, qua hai tháng nữa là đầy mười chín."
Thái hoàng Thái hậu nghe xong bèn cảm thán: Trong cung tuyển tú ngày mùng mười tháng hai, cũng chỉ kém hơn một tháng thôi. Sau đó lại nghe nói thân mình ngươi không tốt, hiện giờ bình phục rồi chứ?"
Lúc trước Nạp Công gia không cho nàng tham gia tuyển tú ba năm một lần, đặc biệt báo bệnh không dự với Tông Nhân phủ, chuyện này có thể ậm ờ cho qua, thật ra không phải chuyện gì lớn. Dù sao rất nhiều quan viên lợi dụng sơ hở, không phải một mình Nạp Tân. Nhưng nếu trong cung muốn truy cứu thì thật khó lường, giáng chức, bị khiển trách đều là đã nói giảm nhẹ rồi.
Anh Minh biết sự tình quan trọng càng phải cẩn thận đối đáp. Nàng cúi đầu nói: "Tạ Lão phật gia quan tâm. Thưa Lão phật gia, lúc mười tuổi nô tì từng rơi xuống nước, sau đó sinh bệnh suyễn. A mã và ngạch nương trong nhà tìm thầy thuốc khắp nơi trị bệnh cho nô tì. Năm ngoái mới vô tình gặp được vị lang trung tha phương, kê mười loại thuốc mới có thể khống chế bệnh tình của nô tì. Chì là gốc của bệnh vẫn còn ở đó, mỗi năm đến ngày tam cửu [3] sẽ tái phát. Nếu che kín gió lạnh, đắp chăn ấm áp một chút thì còn đỡ, nếu có gió lạnh thì không tốt, ngay cả nằm cũng không thể, phải ngồi ngủ cả đêm."
[3] Ngày tam cửu: đoạn thời gian lạnh nhất trong năm, cách tính ngày như sau: tính từ ngày đông chí, 9 ngày đầu sau tiên sau đông chí gọi là “nhất cửu”,  9 ngày tiếp là “nhị cửu”, tiếp theo là “tam cửu” tương đương ngày thứ 19 - 27 sau đông chí.
Thái hoàng Thái hậu gật đầu: "Ngự dược phòng trong cung có tuyển một ngự y từ Dương Châu tên là Chu Hưng Tổ, được Hoàng đế coi trọng nhất, mỗi tháng xem mạch cho Dưỡng Tâm điện đều là hắn. Y thuật của hắn cao siêu, từ trên tay hắn chữa khỏi không ít bệnh nan y, về sau lại phái hắn đến phủ của ngươi, bảo hắn coi một chút. Chung quy phải trừ được gốc rễ của bệnh mới tốt."
Lời vừa nói ra khiến Anh Minh đổ một thân mồ hôi lạnh. Nàng chỉ cảm thấy tay chân đều tê rần, phải gắng gượng không mất lễ nghi, gập eo nói: "Nô tì có tài đức gì mà được Lão phật gia lo lắng cho bệnh tình của nô tì. Chu thái y chuyên xem bệnh cho các chủ tử, nô tì phúc mỏng không dám làm phiền."
Thái hoàng Thái hậu và Hoàng thái hậu nhìn nhau cười, ngân nga nói: "Ngươi phúc trạch thâm hậu, cẩn thận dưỡng thân mình, tương lai ngày lành còn dài."
Về phần đi ra khỏi Từ Ninh cung thế nào, Anh Minh đã không còn nhớ nổi. Nàng chỉ còn nhớ người lâng lâng giống như hồn thoát khỏi xác. Nhìn thấy Phúc tấn, câu đầu tiên của nàng chính là: "Ngạch nương, làm sao bây giờ?", khiến Phúc tấn khiếp sợ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện