Editor: Huyền Hiền viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Hoàng đế tự mình hạ lệnh, lại thêm quan viên trong Nội Vụ phủ vừa mới được bổ nhiệm, đây là thời điểm phải làm vui lòng chủ tử, mong được chủ tử coi trọng, bởi vậy những đồ vật được đem ra đều là thượng phẩm dâng lên vua.
Đức Lộc và Vân Bối lặc cùng với Tứ Ngạch phụ vây quanh bàn bát tiên xem xét nửa ngày, cuối cùng trên bàn còn lại năm chiếc vòng ngọc, thật sự rất khó để chọn lấy cái nào, bỏ cái nào, Vân Bối lặc nói: “Thứ mà Vạn tuế gia yêu thích, sao chúng ta có thể đoán được. Theo ý của ta nên đưa tất cả đi, trình lên để Vạn tuế gia xem. Tất cả đều là thượng phẩm trăm dặm mới tìm được một cái, chắc chắn sẽ có một cái lọt vào mắt của Vạn tuế gia.”
Đức Lộc nói được, cùng với Vân Bối lặc mang theo năm chiếc vòng tay kia đến Dưỡng Tâm điện.
Vạn tuế gia bởi vì chiến sự ở Khách Nhĩ Khách, gọi hai vị đại thần tâm phúc đến thương nghị, lần thương nghị này kéo dài đến một canh giờ. Khi Đức Lộc trở về phát hiện còn chưa xong, đành đưa Vân Bối lặc đến điện phụ chờ.
Vân Bối lặc là nhi tử của lão Thành Thân vương, nếu xét về vai vế theo thế hệ thì hắn xếp vào vai thúc thúc của Hoàng đế. Đương nhiên vai thúc thúc này chỉ có thể biết trong lòng, cũng không ai dám trước mặt Hoàng đế thẳng thừng nói “Ta là thúc thúc của ngươi,” mà khi thấy vị cửu ngũ chí tôn kia còn phải dập đầu cúi chào.
Vân Bối lặc nhìn nhìn vòng tay trong khay, hừ một tiếng: “Nạp Tân lúc này chính là bọ hung biến tức chim sẻ [1], một bước lên trời nha. Vị chủ nhân này sinh được một khuê nữ tốt, tiếp đãi rất khác biệt so với nhà Tiết Trung Đường.”
[1] Nguyên văn là: Hỷ xác lang biến tức điểu (屎壳郎变唧鸟)
Đức Lộc và hắn vốn có chút quan hệ cá nhân, lúc trước tất cả đệ tử tôn thất đều đọc sách tại thượng thư phòng, Vân Phác lớn hơn Hoàng đế mấy tuổi, lại là người biết làm việc, bởi vậy rất biết cách nịnh hót ngự tiền tâm phúc.
Đức Lộc cũng không khách khí với hắn, cười nói đúng vậy: “Hiện giờ chủ tử nương nương chiếm độc nhất, Phú Vinh mắt bị mù mới dám đắc tội với nương nương, kết quả không bị chém đầu đã là do tạo hóa, tiền đồ của cô nãi nãi nhà hắn cũng xem như mất hết.”
Vân Bối lặc mừng thầm, có cảm giác như nhặt được của rơi: “Nếu hắn không làm chuyện xấu,chiếm giữ Nội Vụ phủ sao nỡ buông tay chớ. Ta và Tứ Ngạch phụ cũng là nhờ phúc của nương nương nên cảm kích tận đáy lòng mới đúng. Nhưng mà Nạp Tân kia, thật sự chưa thấy qua ai không đứng đắn bằng chó không được nhặt như ông ta, trước kia khi còn trẻ có đánh nhau một trận với lão gia tử nhà chúng ta, ông ta đoạt kỹ nữ [2] của lão gia tử nhà chúng ta, một người là Vương gia, một người là phụ chính đại thần, giữa tháng mười hai té ngã vào giếng trời trong sân nuôi gà. Lão gia tử nhà chúng ta nhiều năm không ra sân, tay chân sớm đã cứng nhắc, lần đó đành ngậm bồ hòn [2], bị thương ở lưng, nằm ở nhà nửa tháng mới có thể xuống đất đi được.”
[2] Nguyên văn ngao yêu tử (老爷子): Là từ gọi đùa các kỹ nữ.
Đức Lộc nghe xong che miệng hàm hồ cười, chuyện lạ nhà Nạp Công gia rất nhiều, đây cũng không phải là tin tức mới gì. Cái gọi là đoạt kỹ nữ chính là đoạt thứ yêu thích của người khác... Giống với hành vi lần trước của Hộ bộ Thị lang vậy. Nhưng mà cùng một chuyện, người trải qua khác nhau sẽ nhận được kết quả hoàn toàn khác nhau.
Đừng nhìn đường quan trường Nạp Công gia mưa thuận gió hòa, ngược lại trong xương cốt cũng là một thân ngạo khí thà chết không chịu cong, coi như mình sai ông ta cũng muốn đánh nhau với người ta.
Đương nhiên muốn đánh nhau cũng phải nhìn đối thủ là ai, nếu chức quan lớn hơn ông ta, uy vọng cao hơn, ông ta đều không sợ, bởi vì khi chuyện xảy ra càng ầm ĩ, người kia còn sợ triều đình biết hơn so với ông ta. Điều này còn không phải sao, Thành Thân vương bị thua thiệt, thế mà cách ngày ông ta lại đưa đến một cặp mật gấu để đền tội, khiến Thành Thân vương tức giận đến râu mép rung rung trừng mắt nhìn.
“Chuyện đã xảy ra nhiều năm trước rồi, cũng không nên nhắc lại nữa.” Đức Lộc cười nói: “Hiện giờ thăng chức thành Quốc trượng, những tật xấu thường ngày cũng nên sửa lại.”
Vân Bối lặc tỏ vẻ hoài nghi: “Ta thấy còn xa lắm.”
Ở đây còn đang nói chuyện phiếm, ngoài cửa Tam Khánh đã nói, nói rằng việc quân cơ đã bàn xong, mời Vân đại nhân đi vào.
Vân Bối lặc vội vàng tự mình bưng khay tiến vào noãn các, trước tiên hành lễ với Hoàng đế, sau đó cung kính dâng chiếc mâm lên trước, nói: “Vạn tuế gia, đây là từ khố phòng Nội Vụ phủ ngàn chọn vạn tuyển mới ra được những cực phẩm này, bọn nô tài kiến thức nông cạn, thật sự thấy đều tốt như nhau, nên đành mang đến đây mong Vạn tuế gia quyết định.”
Hoàng đế nhìn vòng tay trên khay, mỗi cái đều bóng loáng sạch sẽ, cái nào cũng có nét đặc trưng riêng. Nhưng bên trong có một cái đặc biệt hơn những cái đặc biệt đó, trong suốt như nước, những gợn nước bên trong lộ ra một cái đầm màu xanh hun hút, nếu được nằm trên cổ tay của nàng, nhất định rất thích hợp.
Hoàng đế vươn tay lấy ra, đưa lên chỗ ánh sáng tỉ mỉ quan sát, dường như nhìn không thấy chán, cái này rất đẹp, đẹp hơn cái vòng ngọc dương chi hôm nay nàng đeo nhiều. Hắn cúi đầu, khóe môi nhẹ giương lên lộ ra ý cười, nụ cười kia bọn người ngự tiền chưa từng thấy qua, là một loại cảm giác tự đắc, không có khí thế hào hùng nuốt núi lấp sông, chỉ thuộc về một người bình thường, nhẹ nhàng vui mừng.
Đức Lộc nhớ rất rõ, trước đây Hoàng đế luôn vui giận không ra mặt, biểu cảm trên mặt ít ỏi đến đáng thương. Từ khi Anh cô nương vào cung, sự thay đổi này vô tri vô giác lại rõ ràng, Đức Lộc không nhịn được nước mắt lưng tròng, Vạn tuế gia cô đơn nhiều năm, cuối cùng trong nội tâm cũng đã được lấp đầy, Anh cô nương lần này là tích được đại đức nha.
“Chủ tử thấy cái này đẹp ư?” Đức Lộc ân cần hỏi: “Lúc đầu nô tài và hai vị đại nhân thương lượng với nhau cũng nhìn cảm thấy cái này và cái ba màu kia đẹp.”
Hoàng đế lại quay sang nhìn cái ba màu, ba màu đỏ trắng xanh phân ba phần trời, mơ hồ như những đám mây trên trời, cũng là đồ vật cực kỳ hiếm thấy.
Hắn ừ một tiếng: “Hai cái này đều đẹp, còn có cái khác không?”
Vân Bối lặc không hiểu ý của hắn, kinh ngạc nhìn Đức Lộc.
Đức Lộc đã hầu hạ tại ngự tiền nhiều năm, suy nghĩ của Vạn tuế gia có đôi khi hắn cũng có thể nghiền ngẫm ra, nhân tiện nói: “Chủ tử, loại vòng tay này đều chỉ có duy nhất một cái, trên đời này không tìm ra được cái thứ hai. Nếu đeo một đôi, một trái một phải giống như đeo xiềng xích, nhìn rất cồng kềnh. Đồ tốt không cần phải nhiều, một cái có thể mua vạn mẫu ruộng tốt, thứ đứng đầu, mười cái cũng không thể thắng được cái này.”
Hoàng đế cũng không hiểu rõ lắm về trang sức của nữ nhân, hắn cho rằng hai tay thì nên đưa một đôi, cũng giống như hai lỗ tai phải mang hai khuyên tai vậy. Nếu không có một đôi, thì để hai cái vòng này vào hai cái hộp tất cả đều đưa đến Đầu Sở điện là được. Vân Bối lặc mang theo những vòng tay còn lại trở về Nội Vụ phủ, Hoàng đế ngồi trên bảo tọa cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng căn dặn Đức Lộc: “Nói là do Lão phật gia đưa đến, không nên nhắc đến trẫm.”
Đức Lộc lấy một cái túi bằng lụa Cẩm vân [3] bọc hai vòng tay lại, nghe xong lời này ngạc nhiên hỏi: “Chủ tử, sao lại không nói là ngài đưa? Đồ vật quý trọng như vậy, cô nương nhất định rất thích.”
[3] Lụa Cẩm vân (云锦): Lụa Vân Cẩm, còn được gọi là Nam Kinh thổ cẩm, là một loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. Trước đây, Vân Cẩm chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia.
Đúng vậy, nàng rất tham tài, nhận được trang sức tốt như vậy, không vui vẻ mới là lạ. Nhưng Hoàng đế có sắp xếp riêng của mình, chỉ sợ nói là do hắn đưa, ngày mai nàng sẽ xấu hổ khi đeo nó. Hắn muốn nhìn thấy nàng đeo cái vòng tay ngọc biếc kia, hắn tình nguyện chọn những đồ vật nho nhỏ để đeo lên cổ tay trắng noãn kia của nàng.
Thích một người thì sẽ muốn làm đẹp cho người ấy, Hoàng đế có cảm giác thỏa mãn như đã đạt được thành tựu, không quan tâm nàng đối với hắn như thế nào, nàng ở trong nhà của hắn, sử dụng đồ của hắn, thì chính là người của hắn.
Đức Lộc đối với hứng thú trong lòng của Vạn tuế gia mà cảm thấy bàng hoàng, đưa đồ cho cô nương, khởi đầu rất tốt, để cho cô nương cảm nhận được tình yêu của Vạn tuế gia, cũng bắt đầu mở ra cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. Kết quả Vạn tuế gia lại không bỏ qua được sĩ diện, thà để Anh cô nương đi cảm tạ Thái hoàng Thái hậu, cũng không muốn xuống nước trước mặt Anh cô nương, khiến cô nương cảm thấy nghi ngờ hắn đang lấy lòng nàng.
Như thế này thì Đức Lộc có chút khó xử, nếu Thái hoàng Thái hậu đưa thì nên là người của Từ Ninh cung đưa đến mới phải. Hắn đứng trước cửa cung chờ người tìm Thước Ấn đến, nói: “Phiền cô cô đi một chuyến, đưa đồ thay ta.”
Thước Ấn nhìn nhìn cái hộp trên tay hắn: “Cái gì đây?”
Đức Lộc cười cười nói chỉ là hai cái vòng tay: “Cô cô nói là do Lão phật gia đưa cho ngài đưa qua, Vạn tuế gia của chúng ta tình nguyện muốn cô nương nhớ Lão phật gia tốt.”
Thước Ấn lập tức hiểu được, như thế này thì có vẻ gì là giống muốn cô nương nhớ điểm tốt của lão Phật gia, rõ ràng là Vạn tuế gia xấu hổ.
Thước Ấn đồng ý lời nhờ vả, đi đến Đầu Sở điện một chuyến, lúc này Anh cô nương và Tùng Cách đang dưới mái hiên chải đầu, thấy bà đến liền ngước mắt cười nói: “Sao cô cô lại đến đây vậy? Hay là Lão phật gia có gì cần căn dặn?”
Thước Ẩn hạ người xuống thỉnh an nói: “Không có gì cần căn dặn, là sai nô tỳ đến đưa thêm trang sức cho cô nương. Lão phật gia có hai chiếc vòng tay đẹp, vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, hôm nay lấy ra, lệnh nô tỳ đưa đến cho cô nương.”
Anh Minh nghe xong vội đứng dậy, Tùng Cách tiến lên đỡ, nàng nâng tay cười nói: “Lão phật gia thương ta, có đồ tốt luôn nghĩ đến ta, ta nên đến tạ ơn Lão phật gia mới đúng.”
Thước Ấn nói không cần: “Cô nương cứ chải đầu đi, trời cũng sắp tối rồi, dù sao ngày mai cũng gặp, giờ không cần vội.” Nói xong bèn cáo lui, quay về Từ Ninh cung.
Khi trở về chắc chắn không thể không nhắc với Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu chỉ cười nhìn Thái hậu nói: “Hiếm khi thấy Hoàng đế để bụng như vậy, đây là phúc tu từ mấy đời mới có được. Ta vốn nghĩ để Anh nha đầu vào cung, chỉ là tạm thời ổn định hai nhà Tiết Tề thôi, nếu nàng không phù hợp, tuyệt đối sẽ không để nàng bước lên ngôi vị Hoàng hậu. Không ngờ đứa bé này lại không hề chịu thua kém, có thể làm người ta yêu thích như vậy, đến cả Nạp Tân ta nhìn cũng thuận mắt hơn rất nhiều. Nhưng mà Hoàng đế lại không giỏi lấy lòng cô nương nhà người ta, đưa vòng tay thì đưa vòng tay, cần gì phí tâm