Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 71:


trước sau

 

Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi

Người này, không biết nói chuyện thì bớt nói lại, cái gì gọi là chân ngắn, nàng là cô nương, cũng không phải kẻ luyện võ như bọn họ.
Nằm dài trên mặt đất ảo não, nàng xuất thân là tiểu thư Công phủ, hiện giờ đi theo Hoàng đế lại thành như vậy, quả thật tức giận đến muốn khóc. Nàng té sấp xuống, hắn còn vui sướng khi người gặp họa, nói không cần đa lễ, đứng lên đi. Nàng ngẩng mặt, mắt long lanh nước, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Hoàng đế bị nàng trừng, cười không nổi, lo sợ ngẫm lại bản thân có phải đã làm sai ở chỗ nào hay không. Đức Lộc phía xa vô cùng đau đớn than một tiếng “Ôi” đến sông núi cũng phải thương cảm.
“Vạn tuế gia của ta ơi, may mắn ngài là Vạn tuế gia đấy!” Tiếng cảm thán bất lực lại vòng vèo này, không cách nào đánh thẳng vào chỗ đau, khó tránh khỏi việc gãi không đúng chỗ ngứa. Đức Lộc nhìn Tam Khánh, nhếch miệng như muốn khóc.
Tam Khánh ôm phất trần, vẻ mặt hoang vắng lặng lẽo, “Đầu thai quả là một môn học cực kì khó.” Nếu như là thường ngày, hắn nói lời như vậy nhất định sẽ bị Đức Lộc quản sự mắng một trận, thậm chí lột da hắn nhưng lần này quản sự lại không hề có ý đó, thậm chí còn vô cùng đồng tình lời nói của hắn.
Bao nhiêu cơ hội rồi, có đủ cả tiên thời địa lợi mà lại vô duyên vô cớ bỏ lỡ như vậy. Anh cô nương không thể bước qua được, là cơ hội tốt để lão nhân gia hắn biểu diễn khí khái của nam tử hán, hắn nên ôm cô nương ấy bước qua, như thế thì có thể cảm nhận một phen ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, nhanh chóng kéo gần khoảng cách với người ta, như vậy không tốt sao? Nhưng Vạn tuế gia lại không làm như vậy, hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, cô nương té ngã cũng không đỡ người ta. Bọn họ cách khá xa nên không nghe thấy nhưng chắc tám phần là Vạn tuế gia ngài đã thốt ra những lời không nên nói. Bằng cái dáng vẻ ấy mà còn muốn cô nương người ta thích mình ư?
Thật đau đầu, chủ tử cương trực như vậy, thần tiên cũng khó tác hợp cho hai người. Nghĩ lại Hải đại nhân người ta xem, sau đó nhìn vị gia này... Nếu không phải hoàng quyền áp người, bởi vì cô nương đã tiến cung có cánh cũng không bay ra được thì người ta đã một chân đá hắn bay xa mười vạn tám nghìn dặm từ lâu rồi.
Anh Minh bên kia cũng thật sự có ý định này, nàng không đứng lên, dứt khoát ngồi trên mặt đất, bởi vì cảm thấy tự tôn đã bị chà đạp, lưng cũng không thẳng được.
“Nàng còn ngồi đấy làm gì?” Hoàng đế nói, “Ngã bị đau chỗ nào à?”

Anh Minh giận sôi cả người, cuối cùng biến thành một làn khói, giấu vào một câu nói nhẹ nhàng: “Mặt của nô tỳ bị đau, đứng dậy không nổi.”
Hoàng đế vừa nghe nàng nói như vậy, ánh mắt cẩn thận kiểm tra trên mặt nàng một lượt, không phát hiện bị thương chỗ nào mới biết nàng cố ý mắng hắn. Cẩn thận nghĩ lại, bản thân hình như cũng có thiếu sót, nhìn thấy một chân của nàng chỉ còn vớ, đi đến cái hố nhìn thoáng qua: “Giày của nàng rơi…”
Sau đó thì sao? Nàng phải đi xuống nhặt giày à? Nàng cười cười: “Vạn tuế gia, không phải ta là Hoàng hậu của ngài ư?”
Hoàng đế sửng sốt một lát, mặt hơi ửng đỏ, hiểu rõ ý của nàng là bảo hắn phải đi xuống nhặt giày lên.
Đế vương trị vì thiên hạ, đời này còn chưa từng nhặt giày cho nữ nhân nào đâu, bình thường nếu có ai dám nói như vậy với hắn thì đã sớm bị hắn ngũ mã phanh thây rồi. Nhưng hôm nay người này là Hoàng hậu của hắn, Đế Hậu dù có cao quý thế nào cũng là phu thê bình thường, huống chi ở đây lại không có người ngoài, hắn hạ mình một chút chắc cũng không sao cả.
Vì thế Hoàng đế khom lưng nhặt chiếc giày thêu lên, lá liễu xanh được thêu trên vải sa tanh trắng tinh, giày cũng như người thuần khiết hoạt bát. Đưa giày đến trước mặt nàng, lúng túng nói: “Cho nàng.”
Anh Minh mang giày vào, đứng lên phủi phủi đất trên người, không nói hai lời quay đầu đi ngay.
Hoàng đế la lên: “Nàng đi đâu vậy?”
Bất ngờ cái gì, mặt mũi nàng đã mất hết mà còn đi Nhã Ngoạn trai với hắn, cho rằng nàng có hai lớp da mặt à? Thật ra nàng không có lí do gì để tức giận, bản thân không bước qua được cũng không nên trút giận lên người hắn, vậy bực tức cái gì chứ? Chính là bực hắn đứng cạnh chế giễu, châm chọc từng câu từng câu vào lòng nàng. Nam nhân như vậy ở dân gian chắc chắn sẽ độc thân suốt đời. Ông trời thật không có mắt, loại người không tim không phổi này lại là Hoàng đế, trừ xuất thân lấp lánh ánh vàng, hắn còn có cái gì?
Bây giờ nàng đã có kinh nghiệm, lúc bước qua một chân đạp chỗ ven cái hố, nhẹ nhàng khéo léo vượt qua. Hoàng đế ở phía sau nàng kêu lên: “Quy củ của nàng ở đâu, trẫm còn chưa đồng ý, nàng cũng không quỳ thỉnh an đã tự quyết định bước qua? Ai cho nàng lá gan đó!”
Anh Minh hít vào một hơi, ổn định lại cảm xúc của bản thân, sau đó xoay người hành bán lễ: “Nô tỳ cáo lui.”
Nàng hành xong lễ lập tức bước đi, việc này lại khiến Hoàng đế cảm thấy vô cùng không vui: “Nàng đứng lại, trẫm bảo nàng đứng lại! Hoàng hậu… Tề Anh Minh!”
Buồn bực thì buồn bực, Anh Minh lại không có lá gan lớn dám kháng chỉ. Lúc đầu ngoan cố đi vài bước, cho đến lúc nghe thấy hắn gọi cả tên lẫn họ của nàng thì nàng cũng không dám đi thêm bước nào.

Nàng không còn cách nào, chỉ có thể quay lại chỗ cái hố nhẹ nhàng nói: “Vạn tuế gia, xiêm y của nô tỳ đã bị bẩn, ở trước mặt chủ tử làm mất lễ nghi, nô tỳ trở về thay quần áo.”
Hoàng đế cau mày, nghĩ nàng giả vờ: “Mặt đất đang khô ráo, dính ít bụi phủi đi là được, tại sao phải về thay quần áo?”
Chẳng lẽ hắn không hiểu, nàng chính là không muốn để ý đến hắn nên mới lấy cớ đi về thay quần áo à? Nàng gặp phải một nam nhân không có phong độ nhất trong thiên hạ, sau này còn phải gả cho hắn, nghĩ lại thật là xui xẻo tám đời. Rõ ràng buổi tối hôm qua còn ôm nàng về Thái Phác hiên, nàng vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy người này cũng không phải hết thuốc chữa. Kết quả trời vừa sáng hắn đã hiện nguyên hình, chẳng lẽ người tối hôm qua là quỷ nhập?
Hoàng đế toát lên vẻ không giận mà uy, hắn lạnh lùng nói: “Nàng quay lại cho trẫm, trẫm đã nhặt giày cho nàng, nàng còn muốn thế nào nữa? Trẫm có thân phận gì, không phải nàng không biết, đã cho nàng mặt mũi lớn như vậy rồi, nàng tự cân nhắc đi.”
Thật ra việc này cũng được coi là hy sinh lớn rồi, nếu đổi lại trước kia, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Gần đây Vạn tuế gia thật sự có tiến bộ, dù sao người ta cũng là Hoàng đế, ngạo mạn đã ăn sâu bén rễ trong xương cốt, nàng cũng không thể yêu cầu hắn trở nên chu đáo như Hải Ngân Đài, càng đừng nói đến chuyện hắn chưa cần nàng mở miệng, đã biết nàng muốn gì.
Trong lòng Hoàng đế cũng có chút uất ức, cảm thấy nữ nhân thật phiền toái, chân ngắn nên lúc bước qua không đứng vững được, còn tức giận với hắn, đây là đạo lý gì vậy? Hiện tại hắn coi như tốt lắm rồi, còn dung túng cho nàng, nếu là trước đây thì nàng đã bị kéo đi xử lăng trì.
Ai lại không có tính nóng nảy, Hoàng đế rầu rĩ không vui nói thầm trong miệng: “Hôm qua là sinh thần của trẫm, không tặng cho trẫm thứ gì lại còn uống say thành đống bùn nhão, bắt trẫm đưa về… cũng không biết ở đâu còn mặt mũi để phô trương nữa.”
Chút oán giận này toàn bộ đều rơi vào lỗ tai Anh Minh không sót một câu nào, trong lòng nàng tự nhủ ngài là Hoàng đế, là người giàu nhất trong thiên hạ, vậy mà còn mặt dày đòi thọ lễ của người ta! Đây là lễ vạn thọ đầu tiên nàng trải qua từ khi tiến cung, vốn tưởng rằng sinh thần của Hoàng đế không giống với dân gian, hiện tại xem ra có vẻ cũng không có gì khác biệt.
Nàng cúi đầu, đánh giá bản thân từ trên xuống dưới một lượt: “Nô tỳ một mình tiến cung, không mang theo thứ gì đáng giá, vì thế không có gì có thể tặng được.” Sờ sờ trên đầu, tặng cho hắn các loại trâm cài cũng vô dụng. Vòng tay trên tay lại quá quý giá, nàng luyến tiếc, chỉ còn chuỗi vòng mười tám hạt nàng cất trong người, là già nam châu phối với mã não đỏ, cũng không quá nữ tính, miễn cưỡng có thể bổ sung làm thọ lễ.
Nàng lấy ra, hai tay cung kính dâng lên “Hôm qua nô tỳ uống say, không thể mừng thọ với Vạn tuế gia, xin Vạn tuế gia thứ tội. Đây là một chút tâm ý của nô tỳ, nếu Vạn tuế gia không chê, xin hãy nhận lấy.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, có chút vui mừng, thầm nghĩ thì ra hòn đá cứng đầu này cũng có lúc hiểu lễ nghĩa nhưng trên mặt hắn lại không tỏ ra vui vẻ. Để tránh bị không tôn trọng, vì thế vẻ mặt kén chọn phối hợp với đôi tay soi mói, tùy tiện cầm chuỗi vòng, cũng không nhìn kỹ, ừ một tiếng nói: “Xem như nàng có hiếu tâm, tuy rằng trẫm coi thường thứ này nhưng cũng không thể không nể mặt của nàng... trẫm miễn cưỡng nhận lấy vậy.”
Anh Minh chửi thầm trong lòng không thôi, thậm chí còn muốn lấy lại nhưng thấy Hoàng đế đã cất chuỗi hạt vào tay áo, sau đó xoay người chậm rãi đi về phía bắc. Gió bên bờ đê lớn, thổi bay vài hạt châu bạc nhỏ treo trên nút thắt bím tóc của hắn, tăng thêm vẻ tuấn tú và sáng sủa.
Anh Minh đi theo phía sau hắn, không hiểu vì sao hắn nhất định phải đưa nàng đến Nhã Ngoạn trai. Thật ra trong lòng Hoàng đế chỉ muốn ở cạnh nàng nhiều hơn, lúc trong cung hắn quá bận rộn, hơn nữa tai mắt khắp nơi. Không giống hiện tại, hai bên bờ đê từng làn sóng lượn mênh mông vô ngần, thế giới này tựa như chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện hay làm việc gì cũng thoải mái, không có nhiều kiêng kị, giống như một đôi phu thê bình thường.

Đi lên một chút, đằng trước lại có một

cái hố, đoạn đê này mới được đắp nhưng vì mùa hạ mực nước dâng cao vẫn luôn không thể hoàn thành, bởi vậy vẫn chưa kịp nối với đoạn phía trước. Sau khi Hoàng đế bước qua, đứng ở bên kia vươn tay về phía nàng, bảo nàng mạnh dạn bước qua: “Trẫm đón lấy nàng.”
Kết quả lần này Anh Minh đã thông minh hơn, không giống như lần trước nghe lời hắn ngây ngốc đi qua, nàng nhấc áo choàng ung dung đạp lên xà, lại thong thả bước qua, sau đó ngẩng mặt lướt qua hắn. Hoàng đế xấu hổ thu tay lại, buồn bực vì sao trên đời lại có nữ nhân mang thù sẽ báo như vậy. Hiện đại lá gan của nàng lớn hơn rồi, đối mặt với Hoàng đế mà cũng dám trả thù. Thế nhưng hắn không còn cách nào, nàng đã đi trước một đoạn, hắn chỉ có thể đuổi theo.
Nhã Ngoạn trai nằm ở phía tây bắc của Sướng Xuân viên, nơi đó ba mặt bị nước bao quanh, là nơi mát mẻ an tĩnh nhất trong vườn. Thái giám canh gác thấy bọn họ đến, vội tiến lên thỉnh an, kính cẩn đưa bọn họ vào. Hoàng đế quen cửa quen nẻo dắt nàng đi dạo một vòng, đồ vật ở nơi này đều không phải quá hoa mỹ cao quý, cơ bản lấy kỳ thạch và thi họa làm chủ. Còn có mô hình thuyền do thủy sư mới thiết kế, các loại cung tiễn súng pháo từ thời khai quốc đến nay, nhìn qua một lượt có cảm giác như lịch sử tiến hóa của các loại vũ khí.
“Như thế nào?” Hoàng đế nhìn các đồ vật được cất giữ, cười khoe khoang: “Những món này trẫm đã sưu tập nhiều năm, trên dưới Đại Anh cũng không thể tìm được nơi nào đầy đủ hơn so với ở đây.”
Anh Minh đối với vũ khí dốt đặc cán mai, hơn nữa cũng không hề hứng thú. Nam nhân thích giơ đao múa kiếm, nàng lại không thích, chỉ có thể mở miệng lấy lệ: “Vạn tuế gia thật kiên trì, đồ vật xưa cũ như thế, ngài tìm ở đâu vậy?”
Hắn nói nàng không hiểu: “Đồ vật càng cổ càng khó có được, giống như thanh Nhạn Linh đao kia, đừng thấy nó rỉ sét loang lổ, nó chính là vũ khí giúp thánh tổ lập được chiến công khi tấn công gia tộc hoàng kim Thát Đát.”
Đối với việc tổ tiên từng tranh giành Trung Nguyên, khi hắn nhắc đến vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo. Vũ Văn gia có gần 300 năm cơ nghiệp, mỗi một thế hệ đều là thánh chủ minh quân. Nguyên nhân chính cũng là do tổ tông dạy bảo, hắn càng thêm muốn làm việc có ích, không phụ tổ tiên đã chăm lo việc nước.
Đối với Anh Minh, nàng cảm thấy hứng thú với cục đá ở không xa kia hơn là với vũ khí. Nàng chống đầu gối, quan sát thiên địa càn khôn mô phỏng trong lồng kính pha lê: “Cái này giống tay gấu, cái kia giống thịt ba chỉ…”
Hoàng đế đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi miết miết chuỗi ngọc lấy ra từ ống tay áo, một lúc lâu sau hắn nói: “Trên lầu còn có những vật khác, nàng đi theo trẫm.”
Bước lên những bậc thang màu son, hoa văn chạm trổ phủ đầy mặt đất, khắp phòng có cảm giác ấm áp. Nơi đây cũng được lưu lại từ thời khai quốc, bàn xử lý chính vụ của các vị Hoàng đế mới cũ đan xen, vườn hoa hành cung và lăng tẩm trải qua 300 năm xây dựng, tất cả đều được tái hiện lại trong không gian nho nhỏ này. Hắn dẫn nàng đến cũng là có lòng riêng, không chỉ vì việc muốn để nàng tham quan chỗ này, mà còn muốn thử xem nàng có còn lưu luyến gì với Hải Ngân Đài không.
Hắn gần như nhìn chằm chằm cảm xúc trên mặt nàng, mỗi một lần nàng chớp mắt, mỗi một lần nhíu mày, hắn đều phải cẩn thận phân tích. Có vẻ nàng rất quen thuộc với kiểu kiến trúc này, dừng lại thật lâu ở trước một cái tứ hợp viện, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Nàng suy nghĩ gì vậy?”
Anh Minh do dự: “Viện này hình như ta đã từng nhìn thấy ở nhà Hải đại nhân.”
Trong lòng Hoàng đế trầm xuống, nghĩ thầm quả nhiên nàng vẫn còn nhớ đến Hải Ngân Đài. Nhưng Anh Minh lại cảm thấy nếu hắn đã cho nàng xem thì sẽ không hy vọng nàng nói những lời úp úp mở mở. Có vài lời nên thẳng thắn nói ra, dù sao bản thân cũng không có gì không thể cho người khác biết, nàng và Hải Ngân Đài từng định hôn ước là sự thật, trong cung biết rõ chuyện nàng đã đính ước nhưng vẫn triệu nàng vào, hẳn là chấp nhận những gì nàng trải qua trong quá khứ.
“Hôm nay Vạn tuế gia dẫn nô tỳ đến đây là muốn nô tỳ xem cái này à?” Nàng cười cười, giọng ôn hoà: “Chủ tử không hiểu biết con người của ta, ta sống không tranh không đoạt đến ngày hôm nay, xưa giờ trong nhà sắp xếp thế nào thì ta nghe theo như vậy. Trước đây đính hôn với Hải gia, người lớn hai bên đều cảm thấy tốt, ta cũng không có ý kiến gì. Cô nương trưởng thành đều phải gả ra ngoài, ta đối xử với Hải Ngân Đài như vậy là vì nhà ta đã đính ước với Hải gia, nếu là đính ước với nhà khác thì ta cũng sẽ cư xử như vậy với người khác, đó là bổn phận.”
Hoàng đế đối với thái độ này của nàng rất bất mãn, tuy rằng không bắt được lỗi sai nhưng hắn vẫn bất mãn, theo bản năng cho rằng bản thân và những người đó không giống nhau, ít nhất nàng ở cạnh hắn có đãi ngộ tốt hơn.
Hắn kiềm chế lại, lạnh giọng nói: “Nếu hiện tại trẫm hạ chiếu chỉ, nàng cũng đối với trẫm như vậy, đúng không? Lần trước ở Củng Hoa thành, trẫm thấy các ngươi lén gặp nhau, nếu đã hủy hôn cũng nên hiểu nam nữ thụ thụ bất thân.”

Anh Minh cảm thấy lòng dạ của hắn hơi hẹp hòi: “Lần đó là tình cờ gặp nhau, tại sao lại thành lén gặp rồi? Ngài không thể vu oan cho ta như vậy, ta là người trong sạch.”
Hoàng đế nhìn ra chỗ khác, hừ lạnh: “Cho dù là vô tình gặp nhau, cũng nên tránh mặt lướt qua, còn các ngươi, hoàn toàn không sợ bị người khác nghị luận, đứng ở bậc thang nói chuyện lâu như vậy.”
Giọng điệu của hắn giống như đi bắt gian khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu: “Đó là đạo lý đối nhân xử thế, cho dù đối với người từng gặp qua một lần, gặp lại cũng phải hỏi một tiếng ‘Ngươi ăn cơm chưa?’, ta và hắn chào hỏi một câu cũng không có gì quá đáng.”
Hoàng đế tức giận nàng giảo biện, thật ra nàng chỉ cần đồng ý một câu sau này sẽ không để ý đến Hải Ngân Đài là được, cần gì phải nói nhiều lời vô dụng như vậy. Tâm trạng hiện giờ của hắn như một đứa trẻ, hai chúng ta làm bạn thì ngươi không được có người bạn khác, nếu không ta sẽ khó chịu, tim gan cồn cào.
Anh Minh lại không hiểu ý của hắn, trong lúc hắn cao giọng chất vấn: “Nàng có thân phận gì, bản thân có còn nhớ hay không?” thì nàng đang tức giận đỏ mặt, nói không ngừng: “Tại sao ngài lại như vậy… Tại sao ngài lại như vậy…”
Đức Lộc và Tam Khánh ở dưới lầu hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nói xong rồi, lại cãi nhau nữa rồi. Cách thức ở chung của hai vị này thật mạnh mẽ, bản thân bọn họ thì không sao nhưng lại hù chết những người hầu hạ bên cạnh.
Thịch thịch thịch, tiếng bàn chân dậm từng bước ầm ầm trên bậc thang, bọn họ vội tiến lên đón, người đi xuống là Anh cô nương. Chắc là nàng rất tức giận, hai má đỏ ửng nhưng vì muốn giữ thể diện, cười nói với bọn họ: “Ta đi trước một bước, chủ tử còn ở trên đó, các am đạt nên tận tâm hầu hạ.” Dứt lời không dừng bước, rời khỏi Nhã Ngoạn trai.
“Mau mau mau…” Đức Lộc nhanh chóng đẩy Tam Khánh: “Mau đuổi theo, bờ đê quá dài, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Tam Khánh được lệnh vội đuổi theo, gọi vài tiếng nương nương, đáng tiếc nương nương lại không để ý đến hắn, vội vàng đi về hướng nam.
Hoàng đế đứng dưới mái hiên nhìn nàng càng đi càng xa, không rõ vì sao mọi chuyện đang tốt lại thành như vậy: “Tính tình còn thất thường hơn trẫm.”
Đức Lộc đứng ở phía sau nhỏ giọng khuyên: “Vạn tuế gia còn không biết nương nương sao, hiện tại hơi bực mình một chút, ngày mai sẽ không có chuyện gì. Nương nương có ưu điểm là không mang thù, một lát chủ tử dỗ dành vài câu nàng lại cười ngay.”
Hoàng đế nghe xong cười nhạt: “Trẫm dỗ dành nàng? Chiều chuộng nàng?” Nói xong lại thở dài, dừng một chút lại nói: “Sai người đến Củng Hoa thành một chuyến, tìm ở chỗ ngọn núi giả kia xem con dấu giả còn ở đó không.”
Đức Lộc đáp lời: “Chủ tử thứ tội, lần trước nô tài tự chủ trương, đã mang đồ vật trở về nhưng chủ tử không nhắc đến, nô tài cũng không dám lắm miệng. Hiện giờ chủ tử cần dùng, sau khi hồi cung nô tài sẽ mang đến.”
Nô tài tốt là phải có mắt nhìn, Hoàng đế gật đầu nhưng vẫn uể oải không vui như cũ. Rũ mắt nhìn chuỗi già nam mười tám hạt trong tay, ma xui quỷ khiến lại đưa lên ngửi, mùi trầm hương nồng đậm chậm rãi khuếch tán ở chóp mũi, giống như cảm giác buồn bã vô tận đang lượn lờ trong lòng hắn.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện