Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Trời trong xanh, cây liễu nhú chồi non, cành liễu dài nhiễm sắc xanh nhàn nhạt, theo gió phẩy qua mặt dù của nàng. Nàng không nói gì, cong cong mi mắt nhìn hắn. Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, hắn sinh ra một loại ảo giác như say.
Hai người định thân rồi, nửa quen nửa không, vì việc hôn sự ở nơi đó, trong lòng vừa thỏa mãn vừa vững vàng, thời điểm gặp lại đặc biệt an tâm. Dường như không cần nóng lòng bày tỏ tương tư và tình nghĩa, chỉ cần nhìn nhau, một nụ cười đưa tình chất chứa thiên ngôn vạn ngữ là đã đủ lắm rồi.
Cảnh xuân đẹp như vậy, không dám nói to sợ người trên trời hoảng sợ [1]. Nhìn nhau không nói gì dường như lại hiện vẻ mộc mạc, hắn luống cuống chân tay, cúi đầu nói: "Ta phụng chỉ tấn cung để lo liệu tang lễ của Hoàng hậu, hôm qua mới hồi kinh. Vốn dĩ muốn tới gặp muội một lần nhưng trong nha môn chồng chất công việc phải làm, chưa thể tìm được lúc rảnh rỗi. Hôm nay vừa lúc công việc đã tạm ổn, vốn định trở về thay đổi xiêm y rồi sẽ tới phủ cầu kiến, không nghĩ muội lại tới trước..."
[1] Trích trong bài thơ "Đêm ở chùa trên núi" của Lý Bạch, ý chỉ cảnh thiên nhiên tươi đẹp.
Anh Minh nói: "Chuyện của Hoàng hậu xảy ra, các nha môn đều không được rỗi rãi, ta biết huynh bận. Ta thấy hôm nay đẹp trời dẫn nha hoàn ra ngoài đi dạo, vừa lúc đi tới nơi này liền muốn gặp huynh."
Trên mặt Hải Ngân Đài hiện lên vệt đỏ ửng, câu "muốn gặp huynh" kia khiến lòng hắn nóng lên.
Hắn là người hành tẩu núi sông, ngoại trừ ở trong nhà chế mô hình, hơn phân nửa thời gian còn lại đều ở trong núi rừng đo đạc và tính toán. Hắn không thường gặp cô nương, bởi vậy rất dễ đỏ mặt. Hắn vốn chỉ chú ý đến hiệu suất của mọi chuyện, chưa từng nghĩ tới việc chọn lọc bốn phía tìm người thích hợp lấy làm vợ, gặp được nàng đã cực tốt rồi. Hắn một lòng một dạ chờ nàng coi trọng hắn, chờ cưới nàng qua cửa.
Cô nương hắn yêu mến chủ động đến tìm hắn, điều này làm hắn thụ sủng nhược kinh nhưng lại mơ hồ cảm thấy không chỉ là tới gặp mặt đơn giản như vậy. Hắn đắn đo mãi không dám hỏi, đành cười chỉ phía trước: “Đường đê này dẫn đến hoa viên Quỳnh phủ, hoa viên kia là phủ riêng của một vị Hàn lâm tiền triều. Về sau gia tộc sa sút, lại không nỡ nhượng lại vườn hoa nên dứt khoát phá bỏ tường rào cho mọi người vào du ngoạn. Muội tới nơi đó chưa?”
Anh Minh nói chưa: “Ta không thường ra cửa, đã nghe nói đến hoa viên Quỳnh phủ nhưng chưa có cơ hội tới thăm.”
Hải Ngân Đài mím môi cười, hắn cười rộ lên luôn mang theo hương vị thẹn thùng, là dáng vẻ hiện tại không thể tìm thấy trên mặt đám người lõi đời: “Vậy vừa khéo, để ta dẫn muội muội đi.”
Anh Minh gật đầu, xoay người dặn dò Lộc Cách: “Ngươi vào trong xe lấy áo choàng của ta tới đây.”
Lộc Cách hiểu ý, vội vàng gập eo nói vâng. Thật ra chủ tử căn dặn như thế cũng không phải thật sự muốn áo choàng, chỉ là lấy cớ này tách nàng ra, có vài lời muốn nói riêng với Hải Tam gia.
Hai người sóng vai đi trên bờ đê thật dài. Đầu cành nhú chồi non, thảm có dưới đất cũng dần mọc lên một màu xanh mơn mởn, mùa xuân tháng ba cỏ mọc chim kêu khiến người ta sinh cảm giác như hồi sinh từ cõi chết.
Anh Minh hơi nghiêng đầu, đuôi mắt thoáng nhìn hắn khoanh tay bước đi, một thân thường phục họa tiết sóng cuộn xanh lam tôn lên dáng người như tùng bách.
Lời nói đến bên miệng lại không tiện mở lời, nàng do dự, đúng lúc này hắn duỗi tay đón lấy cây dù của nàng. Dù của cô nương tinh tế hơn dù của nam nhân rất nhiều, dù là mặt dù hay cán dù. Hắn nắm lấy nơi nàng vừa cầm, cán dù gồ ghề chạm khắc hình hoa hải đường còn lưu lại độ ấm nhàn nhạt. Hắn nói: “Lần sau ta làm cho muội cái mới, làm cái nhẹ hơn cầm cũng tiện tay hơn.”
Anh Minh nghe xong mỉm cười, tựa như không có gì phải khách sáo, nói “Được.”. Nàng cúi đầu đi về phía trước, trên đường có mấy cục đá đều đếm rành mạch. Hiện tại nàng có hơi hối hận vì cứ như vậy ngơ ngác tới tìm hắn, tự mình nói chuyện cưới gả với đối phương đúng là có chút xấu hổ.
Vẫn là hắn tìm đề tài giải vây, nhẹ giọng nói: ‘Hoàng hậu quy thiên, trong lòng nàng đau khổ lắm phải không? Người sống trên đời đều không ngừng trải qua tương phùng và ly biệt. Không vui mừng lúc tương phùng, không rơi lệ khi biệt ly đều là cách tự bảo vệ mình.”
Anh Minh có chút ngạc nhiên, hắn nói ra lời này cùng với thái độ xử thế của nàng không mưu mà hợp. Tuy có thể tự bảo vệ mình nhưng cần đến tất cả sức lực và dũng khí. Nàng cười, nhìn về cành liễu phía nơi xa: “Nói thì dễ dàng nhưng làm mới khó. Nếu có thể làm được, hẳn là bởi vì tình cảm không đủ sâu.”
Hắn im lặng một lúc lâu, rũ mắt nói phải: “Một lát nữa chúng ta cũng phải chia cách, một mình suy ngẫm lại, trong lòng bắt đầu không nỡ.”
Anh Minh có chút hốt hoảng, lần đầu nàng nghe thấy nam nhân nói lời đường mật như vậy, tuy ngoài mặt thẹn thùng nhưng trong lòng vẫn âm thầm mừng rỡ.
Còn hắn nói xong cũng ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau không dám mở miệng. Hắn cầm chặt cán dù, theo bản năng bước chậm lại, từng bước đi theo phía sau nàng.
Hoa viên ở phía trước không xa, cây cỏ Đại Nghiệp triều lưu đến bây giờ đã hơn hai trăm năm. Cây lê và cây sòi vừa cao vừa lớn. Cây lê rụng hoa, cây sòi cũng sắp nở hoa. Lộc non nhỏ bé vươn ra như chùm hoa, không xinh đẹp nhưng quật cường, quật cường chờ đợi nhựa sống dâng trào khắp cây.
“Hiếu Tuệ Hoàng hậu từng là bạn thân khuê phòng của ta. Quan hệ Tề gia và Tiết gia cũng mật thiết như thế, những điều này huynh biết chứ?” Anh Minh dừng bước chân, xoay người nhìn hắn.
Hải Ngân Đài nói biết, bình tĩnh trả lời, cũng vô cùng chắc chắn.
Anh Minh cảm thấy tiếp tục vòng vo chỉ sợ đến cuối cùng cũng không đạt được mục đích hôm nay. Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, dứt khoát nói: “Đại ca ta đóng tại Cát Lâm Ô Lạp thành đã nhiều năm không về kinh. Năm ngoái dâng tấu thỉnh cầu, Hoàng thượng cho phép hắn tháng tư năm nay về kinh báo cáo công tác…”
“Báo cáo công tác cùng lắm được ở lại bốn năm ngày, lại muốn về kinh ít nhất phải đợi ba năm nữa.” Hắn vô cùng rành mạch tiếp lời nàng: “Hôn sự của chúng ta thừa dịp hắn ở trong kinh mà tổ chức đi.”
Người này thông thấu như vậy khiến Anh Minh ngây ngẩn cả người. Nàng vốn tưởng rằng phải tốn hơi sức một phen, ít nhất phải mơ hồ ám chỉ một hồi hắn mới có thể hiểu ý nàng. Kết quả hắn không khiến nàng tốn chút sức lực nào, thậm chí không khiến nàng cảm thấy xấu hổ, hoàn toàn nhận lấy loại cấp bách nóng lòng muốn thành hôn lên người mình.
Nam nhân luôn muốn chủ động, không muốn cô nương người ta nói thẳng trước mặt mình. Hắn tập trung chăm chú nhìn nàng, nghiêm trang nói: “Hiếm khi trong nhà đầy đủ người thân, thành thân là chuyện lớn, mọi người đều chứng kiến mới xem như viên mãn. Chỉ là không biết ta mạo muội như thế có làm trong phủ khó xử không. Hiện giờ Hoàng hậu mới mất, trong ba tháng không