*Lập đông (立冬): vào đông, ngày dương lịch 7 hoặc 8 tháng 11, là một trong 24 tiết khí.
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vy Phi
"Ơ kìa!" Anh Minh suýt chút nữa kêu thành tiếng, nhìn thấy một bóng dáng phóng khoáng nhảy qua tường chắn mái, rơi thẳng lên cây chuối. Cây chuối kia cũng đã sống lâu, tầm khoảng hai, ba mươi năm, bẹ lá to rộng lại chắc, nhưng vẫn bị đè gãy. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, bẹ lá theo người cùng rơi xuống, nàng cảm thấy không xong rồi, Vạn tuế gia sắp ăn thịt người.
Trăng treo trên ngọn cây, nếu là trăng khuyết cũng thôi đi, đáng tiếc đêm nay trăng lớn chiếu sáng rực cả trời đất, tất cả mọi chuyện xảy ra đều không thể che giấu. Lòng nàng kinh hoàng, vội nhấc áo choàng lên chạy tới, thấy một người ảo não ngồi dưới gốc chuối, đang tức giận phủi y phục.
"Chủ tử gia?" Nàng cười gượng hai tiếng: "Ngài không sao chứ?"
Gương mặt Hoàng đế trở nên giận dữ, cảm thấy mất mặt: "Hậu Phác cố ý à? Dẫn trẫm tới đây, phải nói trước với trẫm là có cây chứ."
Anh Minh sợ hắn trách tội, cười làm lành nói: "Vâng, đứa nhỏ này làm việc không chắc chắn chút nào, trở về ta sẽ mắng nó một trận. Bây giờ ngài sao rồi? Không bị ngã chứ?"
Hoàng đế không nói lời nào, vẻ mặt mất vui, không cần đèn cũng có thể thấy được. Anh Minh biết hắn bực tức, cũng không dỗ dành hắn, ở chung một thời gian dài như vậy, nàng đã sớm đoán được, cái tính tình kia của hắn càng dỗ là càng đạp lên mặt mũi hắn, không bằng cứ giả vờ ngớ ngẩn đề lừa cho qua, chỉ cần hắn quên, mọi việc đều dễ bàn bạc.
Người ta thích cô nương vào buổi tối, sự dịu dàng gợi tình được phát ra từ mỗi động tác nhỏ nhặt nhất, nàng chắp hai tay sau lưng, ngượng ngùng chầm chậm di chuyển thân thể, quyến rũ giống như từng tia sáng từ ngọn đèn dưới mái hiên đang lay động: "Sao ngài lại tới nhà chúng ta? Nếu có gì cần thông báo thì phái người đến nhà, hoặc là ban ngày ngự giá đích thân đến cũng được, tội gì phải đến lúc đêm khuya, còn nhảy tường..."
Hoàng đế rất xấu hổ: "Trẫm không muốn huyên náo chỗ ở của nàng, thấy sắp đến đại hôn, mọi thứ trong phủ đều phải sắp xếp, nếu bây giờ nghênh giá (đón thánh giá), mọi người đều khó khăn..." Nói xong phát hiện cách nói này vô cùng có lý, bèn bỏ thêm một câu: "Trẫm là vì suy nghĩ cho Tề gia của nàng."
Anh Minh ồ một tiếng: "Vậy thì đa tạ tiểu chủ thương cảm, có điều ngài vẫn chưa trả lời vấn đề đầu tiên của ta, đêm khuya ngài nhảy tường vào gặp ta, là vì sao vậy?"
Nàng biết rõ rồi còn hỏi, Hoàng đế hơi tức giận: "Nhảy tường, nhảy tường... Trẫm là vua của một nước, nàng dùng chữ này hình dung trẫm, là muốn trẫm bị bẽ mặt sao?"
Anh Minh nói không dám: "Dù sao ngài cũng phải nói rõ là đến làm gì, ta mới biết tiếp theo nên nghênh giá như thế nào chứ."
"Có cái gì mà nghênh," Hoàng đế không kiên nhẫn nói, vỗ vỗ sau lưng, bước về phía phòng của nàng, vừa đi vừa nói: "Trẫm nhàn rỗi buồn chán ra ngoài đi dạo một lát, vừa hay đi ngang qua cửa nhà nàng, tiện đường ghé vào nhìn một cái thôi."
Nàng theo sau hắn đi vào, sợ có người xông bậy vào, xoay người đóng cửa hông lại. Dưới ánh đèn mới nhìn rõ trang phục của hắn, nàng từ từ gật đầu, ý tứ sâu xa nói: "Hóa ra bây giờ người vi phục xuất tuần sao?"Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn ăn mặc như vậy, áo choàng xẻ bốn tà che hoàng mã quái bên trong, dáng vẻ kia nhìn thêm phần tháo vát. Nàng thẫn thờ nghĩ, nếu hắn xuất thân từ nhà công hầu, tuổi như vậy đúng là được thụ phong nhất đẳng thị vệ, là một kiếm ba đồ lỗ đương thời!
Tất nhiên Hoàng đế cũng muốn quan sát nàng, mới tách nhau có mấy ngày, vừa thấy nàng lại có chút xa lạ. Khuôn mặt đơn thuần, đường cong rõ ràng này, trong cung ít thấy, các hậu phi phải giữ thể diện cho Đế vương gia, đừng nói là ăn mặc trang điểm ban ngày, dù là ban đêm cũng phải phủ phấn đầy người. Cuộc sống trong cung, sống chính là phải khéo léo, chỉ là sự khéo léo này không phải ai cũng thích. So sánh với vị Hoàng hậu này, về đến tiểu viện đã sống tự do mười mấy năm, trâm thoa trên đầu được lấy xuống, dứt khoát để mặt mộc.
"Nàng không biết đêm nay trẫm muốn đến gặp nàng sao?"
Nàng nói biết: "Hiện giờ ta đã cho người trong viện lui ra, không phải là vì chờ ngài à."
"Vậy sao nàng không trang điểm?" Hoàng đế cảm thấy hơi buồn bực: "Nàng không sợ dáng vẻ xấu xí của mình lọt vào mắt trẫm, phá hỏng mọi thứ sao?"
Anh Minh muốn nổi giận, quai hàm phồng lên nhìn hắn: "Ngài đừng chỉ nói ta cũng không nhìn lại chính ngài đi. Ngài tới thăm ta, mặc thành như vậy, lại muốn ta trang điểm ra đón ngài, đây là đạo lý gì chứ?"
Hoàng đế cúi đầu nhìn bản thân, nhất thời có chút nhụt chí, nhưng điều này không ngăn được hắn ngụy biện cho chính mình: "Trẫm là làm việc khiêm tốn, đương nhiên phải đổi thành thường phục. Nàng là nữ nhân, gặp mặt gia môn [1], chẳng phải nên chỉnh lý dung mạo bản thân sao?"
[1] Gia môn (爷们: chồng.
Nhưng chuyện gì xảy ra với mình thế này? Nghe hắn quở trách, ngược lại cảm thấy giống như mình không mặc y phục vậy. Nàng nâng hai cánh tay lên: "Trước khi ngài tới ta đã thay y phục, ta còn đánh ít phấn, có phải thị lực của ngài không tốt hay không? Ây da, ta nhớ ra rồi, thị lực của ngài cũng không phải là không tốt, đọc sách chỉ có thể đọc trong một nén nhang, nếu như đổi thân phận khác, đó chính là bị tàn tật."
Hoàng đế trợn mắt há mồm: "Nàng đúng là càng ngày càng quá đáng, luôn nói chuyện như vậy với trẫm."
Anh Minh cười cười: "Chúng ta là người một nhà, ngài xem ngài cũng lần mò nhảy tường vào nhìn ta, còn để ý đến chuyện ta chèn ép ngài mấy câu sao? Dù gì trước đây chúng ta chính là như vậy, huống hồ hai ngày nữa là đại hôn, giữa phu thê chúng ta còn che giấu gì làm gì, ta cũng không phải những tiểu chủ kia trong hậu cung của ngài."
Hoàng đế bị nàng chặn họng không nói được gì, đây là tự mình chuốc lấy cực khổ, lúc không có nàng thì nhớ, hận không thể nhìn thấy nàng ngay lập tức; hôm nay người ở ngay trước mặt, mang theo nụ cười xấu xa đánh vào lòng hắn, hắn nghẹn khuất vô cùng nhưng không thể trút ra, nhất thời cảm nhận được cái gọi là uất ức trong vô vọng.
Hắn quay mặt đi: "Mở miệng ngậm miệng đều là phu thê, nàng đúng là không biết xấu hổ."
Nụ cười trên mặt Anh Minh dần được giấu đi: "Ta cũng không nói sai mà, ngài không muốn làm phu thê với ta sao?"
Hoàng đế quýnh lên: "Ý của trẫm nàng không hiểu à, trẫm nói là hai chữ phu thê đến miệng của nàng, sao chẳng có gì khác so với bằng hữu vậy? Nàng không thẹn thùng một chút ư?"
Tại sao phải thẹn thùng? Thật ra lúc họ mới gọi nàng là Hoàng hậu, nàng thẹn đến đầu ngón chân cũng nóng lên, nhưng qua một thời gian dài thì không có loại cảm giác mất tự nhiên này nữa. Hắn nói rất đúng, hôm nay hai chữ phu thê nói ra giống như bằng hữu vậy, dù sao cũng là hữu danh vô thực mà sống chung ba tháng, hai người gặp mặt thì giống như gà chọi, thường xuyên đấu đá nhau, nhiều thẹn thùng hơn nữa cũng đấu đến mức không còn.
Nhưng hắn đến thăm nàng, trong lòng nàng thật sự rất cảm động. Hoàng đế từ nhỏ đã tôn quý lại kiêu ngạo, vì gặp nàng, nhảy tường còn ngã lộn nhào... Nàng bật cười một tiếng, sau đó mắt của hắn như muốn giết người đến nơi, thô lỗ lớn tiếng: "Nàng cười cái gì? Không cho cười!"
"Người này thật bá đạo." Nàng che miệng nói: "Ta thấy ngài không được cười, vậy ta khóc được không?"
Dù lời trong lời ngoài đều mang ý châm biếm, nhưng như vậy cũng khá tốt, cả đời nữ nhân có thể có một nam nhân vì nàng mà bằng lòng vứt bỏ hết mặt mũi, đó đã là một thành tựu rất lớn. Trước kia nàng cũng không trông mong hắn đến thăm nàng, lúc bản thân rảnh rỗi nhớ đến hắn, có cảm giác xấu hổ khi yêu đơn phương. Nàng biết hắn bề bộn nhiều việc, căn bản không dám hy vọng xa vời rằng hắn có thể vượt muôn vàn khó khăn đến gặp nàng một lần. Nhưng hắn đến, cũng rất nhớ nàng, cho nên năm ngày ngắn ngủi này hắn cũng gian nan như nàng, cho thấy trong lòng hắn có nàng.
Nàng mím môi, nụ cười bên môi như một ánh đèn ngọt ngào: "Nghe a mã ta nói, mấy ngày nay đại sự trong triều không ngớt, ta cho là người bận rộn không rảnh lo cho ta."
Hoàng đế vừa nói rất bận, vừa liếc mắt nhìn nàng, ngụ ý là trẫm bận rộn vẫn tranh thủ đến thăm nàng, nàng còn không cảm động đến rơi nước mắt sao?
Nhưng nàng lại đang có suy nghĩ khác: "Cũng có những người nói bận, bận đến mức không chạm được vào lỗ tai, muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời."
Hoàng đế cười nhạo một tiếng: "Có bận tới mấy cũng có thể bận hơn trẫm sao? Chỉ là mượn cớ thôi. Thật sự muốn gặp một người, dù là giảm bớt thời gian ăn cơm, cũng có thể đến gặp mặt..." Nói xong phát hiện nàng cười như không cười nhìn mình, đầu óc hắn đột nhiên dừng xoay tròn, vội vàng mở rộng tầm mắt nói đông nói tây: "Nhà này của nàng cũng không tệ lắm."
Ban đầu Anh Minh thật sự sốt ruột, hắn chưa từng có một lời chắc chắn, khi thấy sắp đâm thủng lớp giấy cửa sổ, hắn luôn có thể xây lên một bức tường cho ngươi. Nhưng dù là tính tình như vậy, đôi khi cũng có lúc ngươi lơ đãng sẽ đút cho ngươi một viên đường, thổ lộ thật lòng không hề mập mờ. Hiện tại nàng cũng đã quen, chờ hắn nói mấy lời nhu tình mật ý cào tim, đó là chuyện không thể có rồi. Nhưng chỉ cần trong lòng hắn có phần quan tâm kia, nàng đã cảm thấy hắn có thể tính là một nửa phu quân, cuộc sống trôi qua cũng có thể tạm chấp nhận được.
"Lễ sắc lập hôm nay đưa tới ấn tỉ của Hoàng hậu, ta thấy trên kim ấn có một phong thư, chữ kia là của ngài viết