Edit: Cỏ
Ngày hôm sau, từ sáng sớm tinh mơ Trình Du Cẩn đã đi thỉnh an Trình lão phu nhân.
Nha hoàn đón tiếp nàng đi vào, khí nóng của địa long(*) ập vào trước mặt. Nha hoàn một bên giúp Trình Du Cẩn cởϊ áσ choàng, một bên nói:"Đêm qua lão phu nhân giữ lại Từ nhị gia cùng mấy vị cô nương ngủ ở chính phòng, hiện tại vẫn đang ngủ trên giường bích sa. Lão phu nhân sợ Từ nhị gia bị cảm lạnh, nên mới cho người đốt chút địa long. Đại cô nương mới từ bên ngoài tiến vào khả năng không quen nhiệt, nghỉ một chút là được rồi."
(*) Địa long: là một chi của giun đất, được dùng như một vị thuốc trong Đông y.
Trình Du Cẩn gật đầu:"Ta hiểu rồi. Trừ nhị biểu ca còn có ai ở đó sao? Giường bích sa chỉ có một cái, chẳng lẽ đều nằm lên?"
"Có thể chứ, Nhị cô nương cùng bốn biểu cô nương nằm trên giường, dưới giường đất trong noãn các đủ chỗ cho một người ngủ nữa. Hôm qua nhị gia còn nháo đòi ngủ trên giường bích sa, bị chúng nô tỳ cười một hồi, mới chịu xuống giường đất."
Trình Du Cẩn hiểu rõ, biểu huynh biểu muội ở chung một phòng, tuy rằng có Trình lão phu nhân quan sát, nhưng chẳng phải cũng quá thân mật sao. Đôi mắt nàng xoay chuyển, thu hồi thần sắc, gật đầu cười với nha hoàn:"Làm phiền tỷ tỷ rồi. Tổ mẫu đã tỉnh chưa vậy?"
"Lão phu nhân đã tỉnh rồi. Chẳng qua ngày hôm qua Từ nhị gia ngủ muộn, hiện tại vẫn chưa dậy."
Bước chân đang tiến về phía trước của Trình Du Cẩn đột nhiên dừng lại:"Nhị biểu ca vẫn đang ngủ?"
Noãn các là một phòng đơn nhỏ được tách ra từ phòng ngủ của Trình lão phu nhân, bốn phía vách tường ngập tràn vỏ cây, khi mùa đông đến, bất kể là ban ngày hay ban đên đều tuần hoàn nhiệt khí, ấm áp như xuân, nên mới gọi là Noãn các. Nói cách khác, nếu bây giờ Trình Du Cẩn muốn vào được trong phòng thỉnh an Trình lão phu nhân, lại không thể không đi qua Noãn các.
Nếu là Trình Du Mặc, hiện tại nhất định sẽ chạy vào, thậm chí còn dùng đôi tay lạnh băng trêu cợt Từ Chi Tiện rời giường. Nhưng Trình Du Cẩn sẽ không, cách làm của nàng là dừng ở ngoài cửa, nói:"Nếu nhị biểu ca không tiện, muội sẽ chờ một chút."
Nha hoàn bên trong thấy Đại cô nương tới, vội vàng gọi Từ Chi Tiện rời giường. Từ Chi Tiện vốn dĩ không muốn tỉnh, lại mơ mơ màng màng nghe thấy nha hoàn nói:"Đại cô nương đang ở bên ngoài.", Từ Chi Tiện liền sợ tới mức quăng mình như cá chép bò dậy, nắm lấy trường bào trên mép giường mặc vào người.
Từ trước đến nay Từ Chi Tiện vốn dĩ tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, nhưng không hiểu vì sao, ở trước mặt Trình Du Cẩn hắn luôn thập phần quy củ, quần áo trang điểm nhất định phải giữ thể diện. Nếu quần áo xộc xệch mà bị Trình Du Cẩn nhìn thấy, vậy còn ra thể thống gì.
Từ Chi Tiện chuẩn bị xong xuôi, mới bằng lòng xoa bóp vặn vẹo người ra vấn an Trình Du Cẩn:"Cẩn tỷ tỷ. . . .à, chào biểu muội."
Bọn nha hoàn thấy một màn như vậy đều cười, trêu ghẹo nói:"Nhị gia, rõ ràng Đại cô nương mới là con gái mà, sao người lại đỏ mặt, giống như đại khuê nữ mới về nhà chồng thế."
Từ Chi Tiện đỏ mặt, hắn nhìn thấy Trình Du Cẩn cũng cong môi cười, không hiểu sao cả người liền ngứa ngáy, vội chạy vụt ra ngoài:"Ta ra bên ngoài trời lạnh cho tỉnh táo, muội đi vào thỉnh an lão tổ tông trước đi."
Động tĩnh bên ngoài sớm đã truyền tới Trình lão phu nhân, bà đi ra từ giường Bạt Bộ ở phòng nhỏ, Trình Du Cẩn nhìn thấy, vội vàng đỡ lấy Trình lão phu nhân.
Nha hoàn sớm đã chuẩn bị nước, Trình Du Cẩn duỗi tay xem xét, thấy nhiệt độ nước thích hợp, có thể thấy được là vẫn luôn đun trên bếp. Trình Du Cẩn liền cầm lấy khăn mặt, hầu hạ Trình lão phu nhân rửa mặt.
Trương ma ma thấy liền khen ngợi:"Đại cô nương thật là hiếu thuận, những người phụ nữ khác qua cửa được 10 năm, cũng không tinh tế như Đại cô nương đâu."
Trình Du Cẩn cười:"Hầu hạ trưởng bối, là phúc phận của ta."
Trương ma ma nghe Trình Du Cẩn nói xong càng cười tươi hơn, bà nghĩ thầm, hai vị cô nương đang ngủ ở giường bích sa kia đâu, cùng ở gian chính phòng, chỉ cách có 3,4 bước chân, cũng không thèm đến hầu hạ lão phu nhân, có thể thấy được là hoàn toàn không có ý thức. Đừng nói các cô nương, ngay cả mấy người con dâu lớn nhỏ của Trình lão phu nhân, hiện tại cũng chưa thấy mặt.
Đều là người với nhau mà sao khác biệt quá.
Đêm hôm qua Trình Du Mặc ngủ ở chỗ lão phu nhân, sáng sớm hôm sau Nguyễn thị đã vội vã chạy tới đây, muốn nhìn một chút xem nhi nữ thế nào. Không nghĩ vừa vào cửa, đã nhìn thấy Trình Du Cẩn đang ở đây, xem tư thế kia, hình như đã ở rất lâu.
Trình lão phu nhân liếc Nguyễn thị, lãnh đạm nói:"Tới rồi à."
Trên mặt Nguyễn thị vô cùng khó coi, sợ nhất là bị đem ra so sánh, bà là một người con dâu mà lại đến muộn hơn cháu gái? Nguyễn thị cũng không dám đi về giường bích sa ở phía tây xem nữ nhi nữa, vội vàng vén tay áo lên, hầu hạ Trình lão phu nhân rửa mặt.
Địa phương cũng không lớn, Nguyễn thị chen qua, khiến rất nhiều người bị cản trở, đúng lúc Trình Du Cẩn lui về phía sau một bước, nhường lại không gian cho Nguyễn thị.
Dừng ở trong mắt người ngoài, Trương ma ma lại âm thầm mà thở mạnh một cái bất bình.
Trình Du Cẩn nhìn Nguyễn thị tay chân luống cuống mà thấm khăn cho Trình lão phu nhân, bưng nước súc miệng, rốt cuộc bà cũng không quen làm nha hoàn, nước lần một thì lạnh lần hai lại nóng quá, bị Trình lão phu nhân quở trách rất nhiều lần. Chung quanh nha hoàn còn vây quanh nhiều như vậy, Trình lão phu nhân không vui, trên mặt Nguyễn thị cũng khó coi.
Trình Du Cẩn âm thầm lắc đầu ở trong lòng, thật là hồ đồ, hầu hạ trưởng bối chính là vì một cái danh "Hiếu", ngay cả bưng trà đưa nước cũng không làm nổi? Nói trắng ra chính là quen làm phu nhân rồi, tỏ vẻ để đạt được lợi ích còn lớn hơn cả biểu hiện xuất phát từ tâm.
Cho nên Trình Du Cẩn chưa bao giờ làm loại chuyện chính tay thấm khăn ướt, hứng nước súc miệng này, vừa dơ lại mệt, ai thích làm thì làm. Trình Du Cẩn chỉ cần chờ nha hoàn thấm khăn xong, cứ duỗi tay nhận lấy, rồi đưa cho Trình lão phu nhân, nếu có gì xảy ra thì nha hoàn gánh. Cứ như vậy, Trình Du Cẩn chẳng cần làm gì, thoạt nhìn lại như làm rất nhiều, rất quan trọng, không thể thiếu.
Giống như Nguyễn thị tự mình vén áo ra trận, cũng quá thành thật đi.
Một hoàn cảnh gia đình phức tạp sẽ dạy Trình Du Cẩn biết khi nào gặp may, những nữ hài khác sau khi gả chồng được 3, 4 năm mới cần học những điều này, nhưng nàng 14 tuổi đã hiểu. Không chỉ như thế, nàng còn trở nên toàn diện trong mọi mặt, chỉ để đạt được lợi ích cá nhân. Nàng không quan tâm mặt mũi, không khát vọng tình yêu của cha mẹ, cũng không quan tâm tình yêu nam nữ.
Nàng chỉ yêu chính mình.
Trình lão phu nhân khó khăn rửa mặt xong, lúc này Nguyễn thị đã lăn lộn đến mức cả thế xác và tinh thần đều mệt. Bà nhìn Trình Du Cẩn đang đứng một bên khoanh tay nhìn, trời quang trăng sáng, không hiểu vì sao liền sinh ra một cỗ tức giận. Nguyễn thị cười cười, hỏi:"Đại cô nương, sao đại tẩu lại không tới vậy?"
Nguyễn thị cũng không hiểu vì sao mình lại muốn hỏi nàng câu này. Khi Trình Du Cẩn còn rất nhỏ, Nguyễn thị rõ ràng biết Trình Du Cẩn không biết ai mới là mẹ ruột thật sự của nàng, nhưng ác ý không thể hiểu nổi trong lòng lại khiến Nguyễn thị mở