Edit: Cỏ
Trình Du Cẩn trong tâm trạng hăng hái nên rất nhanh đã viết xong một bức chữ, nội tâm nàng vô cùng vừa lòng với thành quả, nhưng xuất phát từ sự rụt rè, cũng không chủ động mở miệng. Nhưng mà nàng đợi một hồi, phát hiện Trình Nguyên Cảnh không biết đang nhìn cái gì, mãi mà chưa có phản ứng.
Trình Du Cẩn kỳ quái nhìn hắn một cái, phát hiện Trình Nguyên Cảnh đang nhìn cánh tay của nàng. Nàng sửa sửa ống tay áo, cũng không phát hiện có gì không ổn.
"Cửu thúc?"
Trình Nguyên Cảnh thu hồi tầm mắt, thong dong mà đem tầm mắt di chuyển lên tờ giấy, thấy biểu hiện hắn như vậy, Trình Du Cẩn dường như cảm thấy bản thân tự dưng lo sợ. Trình Du Cẩn cẩn thận phỏng đoán biểu tình của Trình Nguyên Cảnh, nhưng cũng chẳng nhìn ra được cái gì. Trình Du Cẩn dần dần có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi:"Cửu thúc, người thấy thế nào?"
Trình Nguyên Cảnh cúi đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói:"Đối với nữ tử mà nói, tạm được."
Lời này Trình Du Cẩn vô cùng không thích nghe, đẹp là đẹp, không đẹp là không đẹp, cái gì mà nói so với nữ tử là tạm được? Đây là khinh thường ai vậy.
Nàng nhướng mày, cố ý truy vấn:"Vậy đối với mọi người thì sao?"
"Thiếu quá nhiều nét, lực yếu, không thành tâm, khi hạ bút cũng bị phân tâm." Trình Nguyên Cảnh nói không chút khách khí. Trình Du Cẩn híp híp mắt, tuy rằng tức giận, nhưng cũng biết hắn nói đúng.
Trình Du Cẩn vì thanh danh, mà luyện tập hết tất cả các kỹ năng mà một khuê nữ cần có, tỷ như thêu thùa, tỷ như đánh đàn, nàng đều có thể làm vô cùng hoàn hảo. Nhưng mà trên thực tế, thứu nàng thực sự thích, chỉ có thư pháp.
Thư pháp cũng là bộ môn mà nàng am hiểu nhất. Chẳng qua nàng là con gái, có môn có thể đường đường chính chính học, có môn lại không thể, như viết chữ, hay làm thơ. Đây là những môn chỉ dành cho đệ đệ trong nhà, nàng không thể học.
Cho nên Trình Du Cẩn chưa từng ở trước mặt người ngoài thể hiện công phu viết thư pháp của mình, ngày đó ở trước mặt Trình lão hầu gia, vì muốn lấy lòng ông, mới cố ý thổi phồng chữ của lão hầu gia, không ngờ lại là của Trình Nguyên Cảnh. Trình Du Cẩn có chút xấu hổ, hôm nay khi hạ bút, đúng là nàng không tập trung, nàng muốn Trình Nguyên Cảnh nhìn xem chữ nàng đẹp như thế nào.
Không ngờ bởi vì quá chú ý đến việc viết thật đẹp, ngược lại lại mắc phải những lỗi nhỏ nhặt.
Trình Du Cẩn không phục, cầm lấy bút, viết nhanh lên tờ giấy bên cạnh chữ "Cẩn". Trình Du Cẩn buông bút, ngẩng đầu không tránh né mà nhìn thẳng vào mắt hắn:"Cửu thúc, vậy hiện tại thì sao?"
Trình Nguyên Cảnh buồn cười, tâm nữ tử này thật sự rất hiếu thắng. Rõ ràng nặng tâm cơ lại coi trọng mặt mũi, còn bày ra bộ dáng hiền tuệ thục lương.
Nhưng mà ngược lại, nàng vẫn còn nhiều cái đáng để thưởng thức.
Đôi mắt Trình Nguyên Cảnh không khỏi lại rơi xuống trên tay trái nàng. Lúc này Trình Du Cẩn cảm thấy được, nàng cúi đầu theo, mới nhớ ra lúc này lẽ ra tay trái của mình đang bị thương.
Trình Du Cẩn lập tức đỡ đỡ cái bàn, kiên cường lại hiểu chuyện mà cười nói:"Cửu thúc, chỉ là vết thương ngoài da, không đáng lo."
Lấy tính cách đặt thể diện lên hàng đầu của Trình Du Cẩn, nàng nói không sao, đương nhiên Trình Nguyên Cảnh không tin được. Hắn ngừng một hồi, hỏi:"Đêm qua việc của ta không liên quan gì đến ngươi, sao ngươi lại muốn nhận tội, còn liên lụy đến bản thân bị thương?"
Trình Du Cẩn nghe thấy vấn đề này liền sửng sốt một chút, ngay sau đó nàng buồn cười mà ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh:"Cửu thúc, vậy thúc nói xem nên làm thế nào?"
"Phụ thân cùng tổ phụ tranh chấp là bởi vì cháu, tuy rằng một phần là do oán hận chất chứa đã lâu thật, thực chất cũng không liên quan gì đến cháu, nhưng tổ mẫu cùng mẫu thân cháu sẽ quan tâm sao? Hôm qua cháu ra mặt, chỉ là hứng một roi, nhưng nếu cháu không làm gì, Cửu thúc, thúc đoán xem cháu sẽ bị làm sao?"
Trình Nguyên Cảnh im lặng, hắn hỏi:"Quên đi, Trình Nguyên Hiền cứ như vậy quở trách ngươi trước mặt mọi người?"
Trình Du Cẩn hồi tưởng về chuyện hôm qua, chậm rãi nhớ tới sự việc Trình Nguyên Bảo ầm ĩ, Trình Nguyên Hiền ngại mất mặt, đúng là có quát nàng một câu, nói nàng không biết chăm sóc đệ đệ. Trình Du Cẩn không để bụng:"Chỉ là bị nói một câu mà thôi, cũng không bị tổn thất gì, để ý cái này làm gì."
Dù sao sau khi nàng gả chồng là có thể thoát khỏi Trình gia, mà Trình Nguyên Hiền và Khánh Phúc vẫn phải tiếp tục chăm sóc Trình Ân Bảo, sau này có gì thì bọn họ chịu.
Trình Nguyên Cảnh thật sự không nói nên lời, trong lúc nhất thời trong lòng hắn nảy lên một cỗ cảm tình không thể miêu tả, nàng mới bao nhiêu tuổi, mà đã có thể nói ra những lời nói tuyệt tình lý trí đến vậy. Người của Trình gia rốt cuộc đã đối xử với nàng như thế nào, mới khiến nàng trở nên khắc chế như vậy?
Trình Nguyên Cảnh tự dưng sinh ra tức giận với Trình gia, cảm xúc này hắn không thể hiểu được, ngay cả hôm qua bị Trình Nguyên Hiền mạo phạm hắn cũng không chút để ý, sao khi nghe Trình Du Cẩn nói, hắn lại tức giận chứ?
Trình Nguyên Cảnh vẫn đang kỳ quái bản thân bị làm sao vậy, liền nghe thấy Trình Du Cẩn kéo tay áo xuống, chậm rì rì nói:"Chúng sinh ai mà chả khổ, Cửu thúc không phải đang thương hại cháu chứ?"
Trình Du Cẩn ngẩng đầu cười cười với Trình Nguyên Cảnh, khóe mắt nheo lại, lộ ra một loại quyến rũ hoạt bát:"Thứ cảm tình này không đáng một đồng đâu, thay vì Cửu thúc thương hại cháu, không bằng cho cháu chút lợi ích thật sự đi."
Trình Nguyên Cảnh bị chọc cười, hắn liếc nàng một cái, ngược lại thích Trình Du Cẩn cứ làm ra vẻ ta đây như vậy hơn. Trải qua một câu nói gián đoạn này của Trình Du Cẩn, cảm xúc không thể hiểu nổi trong lòng hắn cũng biến mất.
Trình Nguyên Cảnh không muốn nợ người khác, chuyện ngày hôm qua là do hắn, Trình Du Cẩn chỉ là bị liên lụy mà thôi. Hắn lấy ra một cái bình sứ ở trên Đa Bảo Các, tiện tay ném cho Trình Du Cẩn. Trình Du Cẩn tay chân luống cuống bắt được, nàng cầm lấy cái lọ, tức khắc sửng sốt:"Thuốc?"
"Ừ."
Trình Du Cẩn đầy mặt không muốn:"Thúc cho cháu thuốc làm gì? Có thể đổi thành cái khác được không?"
Trình Nguyên Cảnh sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải người được hắn ban thường, mà đối phương còn không hài lòng, kêu gào hắn đổi cái khác. Trình Nguyên Cảnh cũng không tức không bực, cười nhìn về phía Trình Du Cẩn:"Ngươi nói cái gì?"
"Cháu cảm thấy. . ." Trình Du Cẩn vừa ngẩng đầu lên liền gặp được ánh mắt của Trình Nguyên Cảnh, lời nói sắp phát ra lập tức nuốt về:"Cháu cảm thấy, Cửu thúc thực sự rất cẩn thận lại lương thiện. Tạ Cửu thúc."
Lương thiện? Hoàng thái tử năm 19 tuổi ấy nghĩ, trước mặt quân đúng thật là phải thiện, nhưng hắn cũng không đến mức bị người khác gọi là thiện đi? Trình Nguyên Cảnh ngược lại nghĩ đến danh nghĩa thúc cháu trên danh nghĩa của hắn cùng Trình Du Cẩn, muốn khen ngợi bậc cha chú, dùng "lương thiện" hình như cũng đúng.
Có lẽ là Trình Du Cẩn nói câu cuối cùng "Tạ Cửu thúc" kia âm thanh quá dứt khoát quá ngọt, nên Trình Nguyên Cảnh phá lệ mà không so đo đến tội của nàng, mà dẫn nàng đến thư phòng. Sau khi hắn tiến vào thấy Trình Du Cẩn vẫn không nhúc nhích gì, nhướng mày nói:"Còn thất thần làm gì? Lại đây."
Một mình hắn ở mà viện còn lớn hơn so với người khác, đã thế bên cạnh hắn còn không có thê thiếp thị tỳ, không gian lại rất rộng, rất thoáng mát, hai gian phòng phía đông đã bị hắn thông nhau, làm thư phòng.
Thư phòng bố trí thanh nhã, không gian đan xen thú vị, có thể thấy được phẩm vị của chủ nhân rất tốt. Nhưng tuy là như thế, bên trong cũng chỉ có một cái bàn để đọc sách.
Hiện tại Trình Nguyên Cảnh còn đứng