Edit: Cỏ
Kế hoạch gả chồng của Trình Du Cẩn bị gián đoạn, sau khi trở lại phòng, Liên Kiều hầu hạ Trình Du Cẩn thay quần áo, hỏi:"Cô nương, người muốn luyện chữ ạ?"
Nhắc tới chuyện này Trình Du Cẩn lại hận, nhưng mà nàng là một người rất lý trí, gặp chuyện gì cũng không bao giờ tức giận, nàng chỉ quan tâm đến việc giải quyết vấn đề như thế nào, làm cách nào để đem lại nhiều lợi ích cho bản thân nhất. Dù sao buổi tối hôm nay cũng không thể bồi đắp cảm tình với Từ Chi Tiện, nếu nàng giận dỗi, chẳng phải càng không thu hoạch được gì?
Còn không bằng luyện chữ một hồi. Gả cho một hôn phu tốt quan trọng nhất chính là giăng lưới thật rộng để vớt cá, nơi này không thể lơi lỏng với Từ Chi Tiện, nhưng cũng không thể vô tâm với tiệc mừng thọ của hoàng đế, cái nào sau này cũng được hồi đáp.
Trình Du Cẩn nói:"Chuẩn bị bút mực đi, ta luyện chữ một lúc."
Liên Kiều nghe xong âm thầm líu lưỡi, trời chưa sáng Đại cô nương đã tỉnh dậy, đầu tiên là đi thỉnh an Trình lão phu nhân, sau đó lại luyện chữ cả một buổi với Cửu gia, mãi mới có buổi tối nghỉ ngơi, mà người còn muốn luyện chữ tiếp. Nghị lực như vậy, hình như mấy người tham gia kỳ thi cũng không bằng?
Liên Kiều thập phần khâm phục, Đỗ Nhược đã bày sẵn giấy Tuyên Thành ra, đổ nước trong vào nghiên mực, lặng yên không một tiếng động lui ra.
Khi Trình Du Cẩn đọc sách không thích có người bên cạnh, nô tỳ biết Trình Du Cẩn quy củ, đều biết điều an an tĩnh tĩnh lui ra bên ngoài. Từ lúc còn nhỏ Trình Du Cẩn đã một mình ở trong một viện. Lúc Khánh Phúc nuôi nàng còn chưa biết mùi trẻ em sơ sinh, ngửi được mùi tanh của sữa trên người nàng, tâm liền chán ghét, chờ Trình Du Cẩn có thể tự túc, liền nhanh chóng ném Trình Du Cẩn ra bên ngoài. Nhưng chuyện này cũng tốt, nhờ vậy mà từ nhỏ Trình Du Cẩn đã có thể tự mình quản lý nô tỳ cùng tài sản, tâm hồn còn thành thục hơn nhiều so với những khuê tú khác.
Viện của nàng không to bằng của Trình Nguyên Cảnh, nhưng mà bên trong đều đầy đủ, chính phòng nằm ở hướng nam sau lưng là hướng bắc, đồ vật để ở hai gian sương phòng, cửa chính xoay về hướng nam, cửa ra vào hai bên gian phòng ngược lại so với tòa phòng, cả viện được nối liền bởi hành lang uốn lượn. Từ cửa viện đến chính phòng bày một tảng đá màu xanh đường hình chữ thập, trong vườn hoa đều là cây cảnh cao lớn, ngày xuân vô cùng náo nhiệt đâm chồi nảy lộc. Bốn góc đều mở cửa nhỏ, mở cửa đi ra ngoài liền đi đến được môn đình hầu phủ thật sâu, đóng cửa lại liền hợp thành một thể, tự cung tự túc.
Chính phòng của nàng cũng tách ra năm gian, nhưng không mở rộng giống như của Trình lão phu nhân và Trình Nguyên Cảnh, Trình Du Cẩn lấy một gian phía tây trang trí thành phòng ngủ, dùng một đạo mộc ngăn cách với cửa Nguyệt, họa tiết trên mộc căn cứ theo họa tiết trên màn che cẩm tú mà khắc, che khuất tầm mắt của bên ngoài. Gian phía tây để giường La Hán cùng ghế dựa gỗ đỏ tinh xảo, dùng để tiếp đãi khách nhân thân cận. Gian ở chính giữa là chính đường, tiếp đãi khách thăm, hạ nhân dập đầu năm mới, đều ở đây. Phía đông chính là không gian riêng của Trình Du Cẩn, tận cùng bên trong là thư phòng, một gian khác là nơi để thêu thùa.
Trình Du Cẩn định ra quy củ, bà tử vẩy nước quét nhà cùng nha hoàn thô sử chỉ có thể đi lại trong sân viện, nha hoàn nhị đẳng mới có thể vào chính phòng, nhưng cũng chỉ được lau ghế dựa ở đó, đưa nước đưa trà, thư phòng cùng phòng ngủ của nàng, chỉ có nha hoàn nhất đẳng bên người mới có thể vào.
Trình Du Cẩn ngồi trước bàn một lúc, đột nhiên nhớ tới lọ thuốc mỡ hôm nay Trình Nguyên Cảnh cho nàng.
Nàng nhớ rõ giữa trưa đã bảo Đỗ Nhược mang về, để ở đâu rồi?
Trình Du Cẩn chạy vụt đến Đa Bảo Các, quả thực tìm được bình sứ trong một cái ngăn kéo nhỏ. Hôm nay nàng nói câu kia vốn là nói giỡn, ai biết, Trình Nguyên Cảnh lại thật sự chuẩn bị đồ vật, là thuốc trị thương.
Thuốc trị thương không thể đưa tinh tinh, đều phải chuẩn bị loại tốt. Trình Du Cẩn có chút tò mò lại có chút không tin, người như Trình Nguyên Cảnh, sẽ chuẩn bị thuốc cho người khác sao?
Nàng là cực kỳ không tin. Trình Du Cẩn nhổ nút bịt thuốc ra, nhẹ nhàng ngửi ngửi. Trình Du Cẩn vốn là người cực kỳ đề phòng người khác, không nghĩ ngửi một chút, nàng càng bị mê hoặc.
Sao nàng lại cảm thấy, hương vị của lọ thuốc này lại giống với lọ lúc trước Trình Mẫn đưa thế? Trình Du Cẩn nhớ lại lời nói của Trình Mẫn, Trình Mẫn đường đường là một phu nhân công phủ sẽ không thể lừa nàng được, rõ ràng là Thục phi nương nương ban cho thuốc của cung đình, sao lại giống với loại Trình Nguyên Cảnh lấy vậy?
Ngày hôm sau, Trình Du Cẩn cứ viết đi viết lại như bình thường, nàng nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Trình Nguyên Cảnh không nói nhiều lắm, Trình Du Cẩn cũng không bao giờ nói lời vô dụng, hai người bọn họ thường xuyên ở trong phòng đến buổi trưa, đều không quấy rầy lẫn nhau, ai làm việc nấy.
Đáy lòng Trình Du Cẩn nghĩ người này an tĩnh lại biết hạn chế, ở chung ngược lại cũng khá thoải mái, nhưng mà vừa đến buổi tối, Trình Du Cẩn liền có chút bất đắc dĩ.
Mấy ngày liền, nàng không còn rảnh rỗi nữa, Trình Nguyên Cảnh luôn không nhanh không chậm mà gọi nàng "Trình Du Cẩn", sau đó nàng liền phải căng da đầu trở về luyện chữ. Mấy ngày này Trình Mẫn ở hầu phủ, Trình Du Cẩn cũng không tìm được cơ hội ở cùng chỗ với Từ Chi Tiện.
Trình Du Cẩn quả thực hoài nghi có phải Trình Nguyên Cảnh cố ý không, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nàng chưa từng đắc tội TrìnhNguyên Cảnh, mà Trình Nguyên Cảnh cũng không được lợi ích gì nếu xảy ra xung đột với nàng, hắn không đến mức nhàm chán như vậy đi? Khả năng hắn vội vã làm bình phong cho tiệc mừng thọ, cho nên mới đốc thúc nàng chăm chỉ luyện chữ thật.
Cõ lẽ là nàng đem lòng tiểu nhân đo với dạ quân tử.
Hôm nay, Trình Du Mặc cùng Từ Chi Tiện và mấy người khác ngồi chơi với nhau, Trình Du Cẩn cũng rất tự giác mà đứng ở cửa, chờ Trình Nguyên Cảnh.
Không khiến người ta gọi, tự nàng có ý thức.
Từ Chi Tiện chơi một hồi mới phát hiện Trình Du Cẩn không có ở đây, liền gọi từ xa:"Cẩn tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu thế?"
Trình Du Cẩn đã mặc xong áo choàng và giày da, nói:"Không còn sớm nữa, muội phải về luyện chữ."
"Ồ." Từ Chi Tiện ngơ ngác mà kêu một tiếng, lúc này Trình Nguyên Cảnh đã muốn đi tới trước mặt, Trình Du Cẩn vội vàng tạm biệt Từ Chi Tiện, liền đuổi theo Trình Nguyên Cảnh đi ra ngoài.
Từ Chi Tiện nhìn hai người một trước một sau rời đi, thật lâu sau mới gãi gãi đầu, lẩm bẩm:"Cẩn tỷ tỷ cũng thật chăm chỉ. Ngày mai ta phải đi rồi, đêm nay còn tưởng rằng có thể trò chuyện cùng Cẩn tỷ tỷ."
Ngày hôm sau Trình Mẫn liền lên xe hồi Xương Quốc công phủ, hạ nhân phủ Quốc công tự mình tới của phụ nghênh đón. Trình Du Cẩn theo sau tổ mẫu đứng ở cửa thùy hoa, lẳng lặng nhìn xe ngựa phủ Quốc công đi xa.
Có tiền có quyền thật là tốt, ngay cả xe ngựa cũng khí phái hơn so với hầu phủ, mong muốn được gả vào nhà cao cửa rộng của Trình Du Cẩn càng thêm vững chắc. Gả chồng lần này là lần thứ hai, nàng quyết định không thể phụ bản thân, nên càng phải dùng hết khả năng tìm một phu lang nhà cao cửa rộng. Nàng chịu đủ cảm giác ăn nhờ ở đậu rồi, ai cũng không thể ngăn nàng vươn tới vị trí cao hơn.
Bà cô về nhà rồi, Trình lão phu nhân không biểu hiện gì, mà những người trong Trình gia lại đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Bà cô còn ở đây, các phu nhân vô luận làm cái gì cũng phải làm hết mình, cẩn thận nịnh hót cô em chồng cùng hai đứa trẻ Từ gia. Nguyễn thị trở về viện, ngồi xuống sụp, nhẹ nhàng thở dài ra.
"Cuối cùng cũng đi rồi. Mấy ngày nay dẫn nàng đi đi lại lại, thật là mệt chết người. Lão phu nhân chỉ động động miệng, hai mẹ con bọn họ liền rất vui vẻ, thiệt hại lại chỉ về chúng ta."
Trình Du Mặc bò lên trên sụp xoa bóp bả vai cho Nguyễn thị:"Nương, người vất vả rồi, con gái giải tỏa gân cốt cho người."
Nguyễn thị bị hành động này của con gái làm cảm động đến hốc mắt cay cay:"Con gái cuối cùng cũng trưởng thành rồi, hiểu được nỗi vất vả của người khác, nương thật là không phí công nuôi dưỡng con."
Một bên nha hoàn cũng nói:"Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ. Nhị cô nương đã 14, về sau không còn nhiều thời gian hiếu kính cho phu nhân đâu."
Nguyễn thị gật đầu:"Không đâu, sau này Mặc Nhi gả cho một hôn phu tốt, không những có thể hiếu kính cha mẹ, còn có thể dìu