Lương Gia Ngộ ngồi đối diện, tình cờ chứng kiến chuỗi chuyển biến cảm xúc tinh tế này của người nào đó, nheo mắt lại, dáng vẻ thâm thúy cùng biểu tình khó hiểu, mạnh dạn suy đoán: “Anh trai này, gần đây anh có bị cái gì không hả?”
Hoắc Tư Niên đặt điện thoại xuống, bình tĩnh tự nhiên nhướng mày ngước mắt: “Tình hình như thế nào?”
Lương Gia Ngộ hơi hất cằm liếc nhìn điện thoại di động của anh đầy ẩn ý: “Nói chuyện yêu đương à.”
Khóe miệng Hoắc Tư Niên cong lên thành nụ cười nhạt, đùa giỡn cái gì đấy, anh ung dung thong thả trả lời, “Không có khả năng.”
Lương Nghiên Nhi bĩu môi, không tin một chút nào, “Vừa rồi cậu cười đến mức ‘xuân tâm nhộn nhạo’ thế kia?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên đã tỉnh táo, ít ham muốn nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng từ “xuân tâm gợn nhộn nhạo” để miêu tả bản thân. Anh cảm thấy buồn cười đến phát chán, đối xử với Lương Gia Ngộ cũng không khách sáo, cái chân dài dưới gầm bàn đã đá chính xác vào anh ta: “Đừng làm tôi ghê tởm.”
Lương Gia Ngộ bị đá trúng vào bắp chân, đau tới mức nhe răng trợn mắt, ậm ừ nghi ngờ: “Chắc cậu bị tôi đoán trúng tâm tư cho nên mới ghê gớm như vậy phải không?”
Hoắc Tư Niên nghiêm nghị giải thích: “Chỉ là một đứa trẻ, tôi có thể mang tâm tư lạ lùng gì?”
Người đàn ông trước mặt nghiêm túc nói, dáng vẻ không hề đùa giỡn một chút nào.
Lương Gia Ngô khựng lại một chút, miễn cưỡng tin tưởng một lần. Dù sao, Hoắc Tư Niên đã bắt đầu gia nhập làng giải trí từ năm 17 tuổi, bao nhiêu năm nay anh tiếp xúc với rất nhiều người khác giới nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Tư Niên mập mờ với bất kỳ cô gái nào, lúc trên sân khấu thì kiêu ngạo cuồng vọng, lúc bước xuống đài thật sự rất tỉnh táo, ít khi ham muốn.
Cùng lúc đó, sau khi Mạnh Ninh nhận được tin nhắn trả lời của Hoắc Tư Niên, trong lòng cô như có chỗ dựa vững chắc, liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi đến chỗ ngoặt, Hứa Dữu Dữu đứng trong góc nhìn xung quanh một lúc, mắt cô ấy đột nhiên mở to rất nhanh chóng, che miệng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tay còn lại lắc cánh tay Mạnh Ninh liên tục, giọng nói trầm thấp tràn đầy kiềm chế và hưng phấn: "Ninh Ninh, cậu nhìn xem! Là nam thần của tớ!"
Không ngờ Hoắc Tư Niên thật sự đang ở đây! Cô ấy đã gặp may mắn gì thế này!
Mạnh Ninh ngẩng đầu nhìn theo hướng Hứa Dữu Dữu chỉ, quả nhiên ở gần cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha có mái tóc vàng sáng, mặc một chiếc áo phông đen sạch sẽ phẳng phiu, làm cho nước da của anh trở nên lạnh và trắng như ngọc. Ánh sáng trên đỉnh đầu làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai và góc cạnh của Hoắc Tư Niên. Lúc này anh đang ngồi yên bên cửa sổ sát đất, lười biếng và điềm tĩnh, hoàn hảo tới nỗi không giống người thật.
Có một người đàn ông đang ngồi đối diện với Hoắc Tư Niên, bọn họ đang nói chuyện gì đó, Mạnh Ninh cũng không biết đối phương.
"Người đối diện với Hoắc Tư Niên là Lương Gia Ngộ! Hôm nay là ngày may mắn gì thế hả? Tớ thực sự đã nhìn thấy hai nam thần trong cùng một khung hình!" Hứa Dữu Dữu kích động tới mức quơ chân múa tay, thiếu chút nữa đã xông lên phía trước luôn.
Một nhóm bạn học ở phía sau đi tới, nhìn thấy Hoắc Tư Niên và Lương Gia Ngô ngồi cách đó không xa, tất cả đều vui mừng và phấn khích, không hề báo trước đều nhìn về phía Mạnh Ninh với nhiều ánh mắt khác nhau.
Mạnh Ninh mím môi, không chút để ý nắm chặt điện thoại, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mười mấy người, cô thản nhiên bình tĩnh đi về phía Hoắc Tư Niên.
Có trời mới biết cô đang hồi hộp đến mức nào, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, Mạnh Ninh thậm chí còn không dám thở mạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Gia Ngộ đang thảo luận với Hoắc Tư Niên về việc hỗ trợ trong buổi biểu diễn, khi nhận thấy cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh dường như đang đi về phía này, anh ta nhướng mày, dừng giọng nói, gửi cho người đàn ông trước mặt một ánh mắt.
Hoắc Tư Niên liếc anh ta một cái, khi bản thân quay lại, một bóng dáng nhẹ nhàng quen thuộc của cô gái đã xuất hiện trước mặt anh.
Ánh mắt hai người đột nhiên không hề dự báo trước va chạm vào nhau, Hoắc Tư Niên mím môi, ánh mắt hơi sáng lên.
Trái tim Mạnh Ninh thắt lại, nói gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khi nghĩ đến hàng chục cặp mắt ở phía đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, cô nắm chặt điện thoại, vội vàng điều chỉnh hơi thở gấp gáp rồi nhẹ nhàng nói: "Anh Hoắc, xin chào ngài, tôi có thể chụp một tấm ảnh chung với ngài được không?"
Ngay khi Mạnh Ninh vừa nói xong, lông mày sắc nét của Hoắc Tư Niên khẽ nhướng lên, đôi mắt đen như mực, trầm tĩnh và thâm thúy, anh đang cân nhắc đến chữ ‘ngài’ trong miệng cô gái.
Nhìn qua trông anh lớn tuổi lắm à?
Lương Gia Ngộ ngồi đối diện nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt với ánh mắt kinh