"Sao lại nhìn chị?" Cô hỏi.
"Ai nhìn chị, chị tự mình đa tình thì có." Hoắc Sâm không hề có một chút quẫn bách khi bị bắt gặp nhìn lén chút nào, giống hệt như một người không có chuyện gì vậy, chỉ lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Ninh "ò" một tiếng, càng cảm thấy Hoắc Sâm này thật kỳ quái.
Chiếc xe thương vụ vững vàng chạy trên con đường cái rộng lớn với tốc độ đều đặn. Bấy giờ là ngay vào giờ cao điểm buổi tối, khi xe đi qua trung tâm thành phố đã bị kẹt lại một thời gian, vậy nên đến lúc này xe mới lái về hướng phía bắc của thành phố.
Xe chạy qua đường cái vùng ven sông, dần dần rời xa trung tâm thành phố phồn hoa huyên náo. Qua cầu Hồng Giang lớn, chính là một khu biệt thự cao cấp được non xanh nước biếc vờn quanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng tòa dinh thự to lớn hùng vĩ hiện đại nằm xen lẫn nhau tạo thành đình đài lầu các tinh xảo, đắm mình trong ánh chiều tà ngả về tây. Hồ Thuý Bách phảng phất như được mạ một tầng sáng vàng rực nhàn nhạt.
Người ở đây không phú thì quý, nhà họ Hoắc lại càng hơn thế nữa.
Năm phút sau, rốt cuộc xe cũng chậm lại, cuối cùng từ từ dừng trước một cánh cổng lớn bằng sắt màu đồng xanh. Mạnh Ninh đeo cặp lên lưng xuống xe, Hoắc Sâm ở phía sau vẫn còn đợi tài xế mở cửa cho mình rồi mới chậm rãi xuống xe đi theo sau lưng Mạnh Ninh.
Bình thường, nhà tổ của nhà họ Hoắc chẳng có ai, vô cùng quạnh quẽ, ngoại trừ Hoắc Sâm và Mạnh Ninh ra, chỉ có những ngày lễ mấy người khác mới trở về một chuyến. Phần lớn thời gian chỉ có mỗi ông cụ Hoắc, còn có quản gia và người giúp việc trong nhà.
Hoắc Sâm không thích Mạnh Ninh. Khi Mạnh Ninh vừa mới đến, cậu luôn tìm đủ mọi cách để bắt nạt cô. Nhưng tính cách của Mạnh Ninh tốt, đối với ai cũng cười tủm tỉm, mặc cho Hoắc Sâm trêu chọc như thế nào cũng không hề tức giận, thời gian dài, Hoắc Sâm cảm thấy không thú vị nữa, nhưng trông thấy Mạnh Ninh, cậu vẫn bày ra một gương mặt thối.
Ăn cơm tối xong, Mạnh Ninh đang muốn đi đến phòng đọc sách, lúc này sau lưng lại thình lình vang lên giọng nói của Hoắc Sâm:
"Này, đừng trách tôi không nhắc nhở chị."
Mạnh Ninh vừa mới đặt tay lên tay vịn của cầu thang, nghe tiếng bèn quay đầu, không hiểu: "Nhắc nhở cái gì?"
Hoắc Sâm chậm rãi xoa tay: "Thừa dịp chú nhỏ của tôi còn chưa trở lại, chị nên sớm dọn đi đi. Nếu như để chú ấy biết được sự tồn tại của chị, vậy coi như chị thảm rồi."
Mạnh Ninh muốn hỏi cậu vì sao nhưng Hoắc Sâm cũng chẳng muốn nhiều lời với cô, cậu ta chỉ đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi đến phòng chơi game.
Mạnh Ninh nhíu mày, không biết đây là lần thứ mấy Hoắc Sâm nhắc đến người chú nhỏ kia trước mặt cô nữa. Từ ngữ miêu tả mà cậu dùng cùng với sự hăm doạ kia khiến cho người chú nhỏ này có vẻ không quá giống người, mà giống như mãnh thú hay hồng thuỷ hơn.
Nhìn cánh cửa phòng chơi game đóng chặt, Mạnh Ninh do dự mấy giây, chỉ có thể đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, sau đó trực tiếp trở về phòng đọc sách.
-
Ban đêm, trăng sáng sao thưa, bóng mây trùng điệp. Hơi gió đêm lạnh lẽo từ cánh cửa sổ mở hờ khẽ tràn vào khiến màn cửa màu sáng lay động, nhẹ nhàng lướt qua tấm ván gỗ.
Mạnh Ninh từ phòng tắm đi ra. Cô chải mái tóc mới được sấy khô, vừa ngáp vừa đóng lại cửa sổ rộng mở. Nơi đuôi tóc mềm mại lướt qua, tràn ngập mùi hoa dành dành ngọt ngào nhàn nhạt thơm mát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bật chiếc đèn treo tường hình gấu lên, một góc trong phòng ngủ tối đen chợt sáng. Mạnh Ninh từ từ tiến vào trong chiếc chăn ấm áp dễ chịu, cô quen thuộc mà cuộn mình lại, quấn mình hệt như con sâu róm, mặt dán lên chiếc gối đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm dần khuya, nhà họ Hoắc to lớn được bao phủ trong màn đêm yên tĩnh dày đặc. Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở trước cánh cổng sắt, rất nhanh, cửa sau xe đã được mở ra, một bóng dáng cao to rắn rỏi từ trên xe bước xuống. Đưa mắt thuận theo hai chân mang giày thể thao nhìn lên, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi chân dài ưu việt với tỉ lệ kinh người, xếp vào hàng siêu mẫu quốc tế cũng không hề ngoa.
Người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, màu tóc vàng nhạt sáng lạn chói mắt kia cũng rất hiếm thấy. Mấy sợi tóc trên trán rơi xuống, nhẹ nhàng cắt ngang xương lông mày ngang ngạnh của anh, làm tăng thêm mấy phần khí chất thiếu niên.
"Qua mấy ngày nữa tôi sẽ cho người đến đón cậu. Cậu điều chỉnh trạng thái cho tốt, có việc gì thì gọi điện thoại trước cho tôi." Trên xe truyền đến giọng nói của người đại diện Trương Khiêm. Anh ấy tiện tay đưa chiếc áo khoác jacket trên chỗ ngồi cho anh.
Hoắc Tư Niên nhận lấy áo khoác rồi tùy tiện khoác lên khuỷu tay. Khoé môi hơi mỏng của anh như hờ hững cong lên, thờ ơ đáp lại một tiếng, hàng lông mi rậm rạp dày thẳng tắp vây lấy đôi mắt sáng long lanh kia, gương mặt anh tuấn toát lên vẻ tẻ nhạt lại uể oải.
Thấy Hoắc Tư Niên đeo guitar đã biến mất ở cánh cổng chính bằng sắt, Trương Khiêm mới dặn dò lái xe rời đi.
Tất cả mọi người trong nhà