Sau buổi lễ trưởng thành, cuộc sống của Mạnh Ninh cuối cùng cũng bình yên trở lại, ngày nào cô cũng vùi đầu vào đống đề thi câu hỏi chiến thuật, vừa nhắm mắt đã thấy chằng chịt công thức toán học và vô số từ tiếng Anh, những tờ giấy kiểm tra chưa hoàn thành dường như nhấn chìm cô.
Một giờ sáng, Mạnh Ninh làm xong một phần bài kiểm tra tiếng Anh, cô nhéo nhéo cái cổ cứng ngắc và bả vai đau nhức của mình, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu một lấy một cốc nước ấm.
Đêm khuya, biệt thự nhà họ Hoắc hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng bên tai lại vang lên tiếng ve kêu, cắt ngang màn đêm dày đặc. Lúc này trên hành lang chỉ còn thắp sáng hai ngọn đèn tường, phản chiếu ánh sáng màu vàng mờ nhẹ nhàng.
Mạnh Ninh chạm vào một bên tay vịn, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, cô cầm lấy một cốc nước ấm, miệng nhỏ nhấp một ngụm.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trước đó tâm lý của Mạnh Ninh vẫn luôn vững vàng, cô đã trải qua vô số kỳ thi lớn nhỏ, điểm số các bài thi cũng rất ổn định, tuy nhiên càng đến gần ngày thi tuyển sinh đại học, tâm trạng của cô dần thay đổi, cô hơi nóng nảy và không thể bình tĩnh khi học bài, nên cô chỉ có thể làm bài một cách đầy mệt mỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã hai tuần liên tục cô thức trắng đêm, tiếp tục như vậy không phải là cách, Mạnh Ninh nghĩ thầm, định trở về phòng nghỉ ngơi sau khi uống cốc nước, cho đến khi bên tai cô truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Hoắc sâm đang ngáp dài xuống lầu, cậu đang mặc bộ đồ ở nhà in hình nhân vật hoạt hình, tóc dựng đứng, kéo dép lê đi về phía máy lọc nước.
Nhìn thấy Mạnh Ninh cũng ở đây, Hoắc Sâm cũng không bất ngờ chút nào, đôi mắt đen quan sát cô từ đầu đến chân, ánh mắt cuối cùng rơi trên khuôn mặt của Mạnh Ninh, cậu cau mày, vẻ mặt chán ghét: “Vành mắt thâm quầng nặng như vậy, chị đang làm kẻ trộm hả?”
Cô gái trước mặt có một tầng màu xanh nhạt rất rõ dưới mí mắt, làn da trắng đến không còn chút máu, cô đang mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối với cổ áo vuông in hoa nhỏ, xương quai xanh lộ ra một nửa, đôi chân của cô thon thả trắng nõn, có xương có thịt rất cân đối, như được nặn ra bởi nhựa dẻo, trên chân cô còn đang đi một đôi dép lê hình con gấu màu trắng.
Hoắc Sâm bĩu môi, chị gái này cũng đã lớn như thế rồi, làm sao có thể ngây thơ như vậy?
Nghe thấy Hoắc Sâm nói đến quầng thâm mắt của mình, Mạnh Ninh nhướng mắt nhìn bộ quần áo ở nhà kiểu hoạt hình trên người cậu, cố gắng nhếch môi: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
Hoắc Sâm cầm lấy một cái cốc trong tay, rót đầy nước: “Em bị tỉnh ngủ, xuống uống một chút nước thôi.”
Mạnh Ninh nhẹ giọng nói "ồ" một tiếng, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến, cô không mở mắt ra nổi nửa, cô nói: “Vậy cậu từ từ uống đi, chị về phòng ngủ trước.”
Nhìn thấy bóng dáng mảnh mai nhẹ nhàng đi lên lầu, Hoắc Sâm khẽ hừ một tiếng, mày nhíu lại càng sâu, thật ra không phải cậu xuống lầu uống nước, chỉ là nghe thấy tiếng động Mạnh Ninh đi xuống lầu, nên cậu như bị ma xui quỷ khiến đi theo.
Vài ngày nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học, Hoắc Sâm có thể nhìn ra được gần đây Mạnh Ninh rất lo lắng nên muốn an ủi cô vài câu, nhưng lại không tìm được cơ hội.
Nhìn thấy Mạnh Ninh đã đi tới cửa cầu thang, Hoắc Sâm vội vàng mở miệng nói: “Này, chị cũng đừng tạo áp lực quá lớn.”
Nghe thấy tiếng nói, cô gái ở cửa cầu thang quay đầu lại, nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo, rồi nhẹ gật đầu.
Hoắc Sâm gãi gãi đầu nói: “Thành tích của chị tốt như vậy, tốt hơn nhiều so với một đứa kém như em.”
“Cho dù khi thi chị không đạt điểm tốt, thì có nhà họ Hoắc làm chỗ dựa, chị cũng sẽ không chết đói.”
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh nhất thời không nói nên lời, Hoắc Sâm đang an ủi cô hay làm cho cô tổn thương thế?
Tại sao lại nói khó nghe như vậy?
Hoắc Sâm chờ đợi Mạnh Ninh đáp lại, nhưng không ngờ bóng người ở lối vào cầu thang đã ổn định trở lại, rời đi không quay đầu lại.
Cứ thế bỏ đi hả?
Hoắc Sâm chớp mắt, không hiểu, cảm thấy như vừa rồi cậu lại nói sai gì sao.
*
Đầu tháng 6, cuộc thi tuyển sinh vào đại học đã tới.
Phòng thi của Mạnh Ninh và Hứa Dữu Dữu ở cùng địa điểm, vì vậy hai người đã cố ý tới trước vài ngày để tham quan điểm thi.
Trước khi bước vào phòng thi, Mạnh Ninh vẫn còn đang lo lắng, khi nhận được tờ giấy dự thi đại học đầu tiên, lúc này nhịp tim bồn chồn của cô mới bình tĩnh trở lại.
Cô điều chỉnh tốt lại tâm trạng, chăm chú giải bài thi, có vẻ như mọi thứ phía sau cô đều không quan trọng bằng bài thi trước mặt.
Sau khi ông nội cô qua đời, Mạnh Ninh rất may mắn được nhà họ Hoắc nhận nuôi đưa đến thủ đô, tiếp tục đến trường đi học. Cô không thể dựa vào nhà họ Hoắc mãi như bây giờ, mà thi vào đại học là bàn đạp duy nhất của cô, chỉ có như vậy, cô mới có thể tự mình tạo dựng được chỗ đứng trong xã hội.
Kỳ thi tuyển sinh đại học kéo dài hai ngày, cuối cùng tất cả các môn đều hoàn thành. Khi chuông báo kết thúc vang lên, Mạnh Ninh cất dụng cụ học tập vào cặp, là người cuối cùng rời khỏi lớp học.
Mặc dù cô đi ra muộn nhưng vẫn còn rất nhiều học sinh tập trung trước tòa nhà dạy học, có người đang rất hào hứng trả lời các câu hỏi, Mạnh Ninh mím môi, bước xuyên qua đám người gần như một cách trót lọt.
Bài thi đều đã được nộp hết, thi như thế nào, kết quả đương nhiên sẽ được công bố. Mạnh Ninh không muốn sớm như vậy tạo ra một vòng lo lắng mới cho bản thân, nên sau khi gửi tin nhắn cho Hứa Dữu Dữu, cô đi về nhà luôn.
Vài ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Mạnh Ninh đã ngủ bù lại những giấc ngủ mà cô đã đánh mất vì thức khuya cách đây một thời gian. Cô hếm khi được ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy, ông cụ Hoắc cũng rất thông cảm, đặc biệt ra lệnh cho những người giúp việc trong nhà không có việc gì không cần làm phiền cô.
Ngược lại, Hoắc Sâm còn tưởng rằng Mạnh Ninh đã làm bài thất bại, sau khi trở về nhà thì hoàn toàn không gượng dậy nổi, cậu đang nghĩ cách an ủi cô thì ngày hôm sau khi nhìn thấy Mạnh Ninh, cô đã tràn đầy năng lượng tươi cười tưới hoa trong vườn cùng với dì Chu.
Nhìn thấy Hoắc Sâm đang theo dõi cô, Mạnh Ninh nghiêm túc hỏi: “Cậu học tập như thế nào rồi?”
“Mấy ngày nữa cậu phải thi kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba rồi?”
Nói đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba, Hoắc Sâm chớp mắt, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy vực, băng qua sông cũng không cứu được mình, mà cậu còn đến đây quan tâm Mạnh Ninh, cô gái này thì lại đang vui vẻ. Coi như không có chuyện gì, Hoắc Sâm tự giễu chính mình, lập tức trở về phòng sách không quay đầu lại.
Đến tối, Mạnh Ninh cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào số điện thoại quen thuộc trong danh sách liên lạc, cũng không biết lúc này Hoắc Tư Niên đang làm gì, hay là gửi tin nhắn báo cho anh biết một tiếng rằng cô đã thi xong rồi?
Đầu ngón tay của Mạnh Ninh rơi xuống màn hình, vẻ mặt u sầu, kể từ khi thi đại học đến nay đã hơn mười ngày nhưng đến giờ cô mới nói ra, rõ ràng không có gì để nói cả.
Lần cuối cùng hai người liên lạc là vào đêm lễ trưởng thành của cô, Hoắc Tư Niên hỏi cô đã về đến nhà an toàn chưa, sau khi cô trả lời, hai người cũng chưa nói chuyện lại.
Mạnh Ninh cúi đầu, phồng má, lông mày hơi cau lại càng rối hơn lúc trả lời đề thi tuyển sinh đại học, trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, đầu ngón tay thon dài trắng nõn nhanh chóng gõ lên màn hình: “Anh ơi, dạo này anh có bận việc gì không?”
Tin thứ hai là: “Ông cụ Hoắc nói rằng ông nhớ anh.”
Mạnh Ninh tràn đầy tự tin, gửi từng tin nhắn một, bây giờ không phải là thời gian đi ngủ, Hoắc Tư Niên sẽ nhắn lại cho cô khi anh nhìn thấy nó, đúng không?
Mạnh Ninh nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà trên đầu, đặt điện thoại ở trên ngực, cô rất sợ bỏ lỡ tin nhắn trả lời của Hoắc Tư Niên.
Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, điện thoại di động vẫn không có một chút động tĩnh, mong đợi của Mạnh Ninh đã tan thành mây khói, cô chỉ có thể hy vọng vào ngày mai.
Giấc ngủ này, Mạnh Ninh ngủ không được yên ổn, trong giấc mơ cô lại mơ cảnh đánh trống, cảnh tượng đột nhiên chuyển sang ngày sắp đón lễ trưởng thành, Hoắc Tư Niên tặng hoa oải hương cho cô, còn nói với cô ý nghĩa của loài hoa này, ngay khi Mạnh Ninh muốn hỏi anh tại sao lúc đó lại tặng hoa oải hương thì đã từ trong mơ tỉnh dậy.
Mạnh Ninh dụi dụi đôi mắt đang ngái ngủ, cô vẫn còn đang đau đầu vì giấc mơ vừa rồi, bỗng nhiên dưới gối lại truyền đến tiếng rung của điện thoại. Tim cô đập loạn một nhịp, phản ứng đầu tiên là Hoắc Tư Niên trả lời tin nhắn của cô, nhưng lúc Mạnh Ninh chạm tới điện thoại di động, có gần chục tin nhắn nhưng tất cả đều là của Hứa Dữu Dữu gửi tới.
Một quả bưởi ngọt ngào: “A a a Ninh Ninh, tớ không muốn sống nữa! Tức chết tớ rồi huhuhu…”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Bình thường nam thần của tớ ngay cả một con muỗi cái bên cạnh cũng không có, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một Chương Tinh Nhiễm bên cạnh anh ấy chứ!”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Trước đây tớ còn thích web drama mà cô ta diễn nữa, tớ thật không ngờ cô ta lại là người như vậy, thế mà cô ta lại ké fame nam thần của tớ!”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Ninh Ninh, tớ sắp sập phòng(1) rồi, làm sao bây giờ, chỉ cần nghĩ về nó trái tim của tớ đã tan nát rồi huhuhu…”
Lúc đầu Mạnh Ninh còn tưởng rằng Hứa Dữu Dữu nói bài thi tuyển sinh đại học