Hoắc Tư Niên cũng đã nói như vậy rồi, Mạnh Ninh đành phải tin anh thêm một lần nữa, thế là hai người ngồi chung một chỗ.
Cáp treo chậm rãi đi xuyên qua giữa làn sương trắng lượn lờ, vừa cúi đầu là nhìn thấy trọn vẹn cảnh tuyết, còn có khu trượt tuyết liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Trong tuyết có rất nhiều bóng người mặc đồ trượt tuyết, chân đạp ván trượt tuyết, cầm gậy trượt từ trên cao nhảy xuống, dáng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn, giây phút họ rơi xuống tuyết như cá bơi vào nước, vô cùng linh hoạt lưu loát.
Mạnh Ninh kéo cửa sổ, ánh mắt hướng thẳng về phía đó, tưởng tượng mình cũng có thể trượt xuống đường tuyết nhanh như tia chớp giống bọn họ. Nhưng trên thực tế thì cô chính là người còn không dám chạy trên tuyết vào mùa đông, bởi sợ không để ý là sẽ bị ngã nhào.
Thấy cô gái bên cạnh nhìn chăm chú, Hoắc Tư Niên lạnh nhạt nói: “Hằng năm có không ít vận động viên chuyên nghiệp đến đây huấn luyện.”
Nhìn vào hành động chuyên nghiệp của nhóm người phía dưới, tám chín phần mười là vận động viên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, bảo sao họ có thể dễ dàng xoay ngược trên sân trượt tuyết dài mấy chục mét, ván trượt tuyết dưới chân và người dường như cũng đã hòa làm một.
Rốt cuộc cáp treo cũng đã lên đến đỉnh núi, hai người đi ra ngoài, ngay phía trước chính là đài quan sát trên đỉnh núi, ở nơi đây có không ít du khách đang chụp hình.
Nhiệt độ trên đỉnh núi thấp hơn chân núi một chút, gió lạnh thấu xương, giống như mùa đông ở thủ đô. Mạnh Ninh đi theo Hoắc Tư Niên, cái đầu lông xù không nhịn được mà rụt vào trong áo gió, cố gắng ngăn cản một ít hơi lạnh.
Đương nhiên Hoắc Tư Niên cũng chú ý tới động tác nhỏ của cô gái, lập tức đưa tay ra, để bàn tay lạnh lẽo của Mạnh Ninh nằm trong lòng bàn tay mình một cách tự nhiên, nhẹ nhàng nắm lại, dịu dàng an ủi: "Đợi lát nữa đi thay quần áo trượt tuyết thì sẽ không lạnh nữa.”
Mạnh Ninh "À" một tiếng, Hoắc Tư Niên dắt cô qua trung tâm thể dục, bên trong không chỉ có chỗ thay trang phục trượt tuyết mà còn có một khu thương mại lớn, trong đó có khách sạn nghỉ dưỡng.
Hai người liền muốn tách nhau ra hay quần áo trượt tuyết, chân mày Hoắc Tư Niên hơi nhíu lại, không yên tâm để Mạnh Ninh đi một mình. Dù sao cô bé này cũng còn nhỏ tuổi, lại không biết tiếng Đức, cho nên anh dặn dò như một bà già: "Đợi lát nữa nếu gặp vấn đề gì thì nhất định phải nói cho anh biết.”
"Anh sẽ qua giúp em.”
Giọng điệu của Hoắc Tư Niên không giống đùa giỡn chút nào, anh thật sự lo lắng khi cô phải ở một mình. Mạnh Ninh mím môi, khẽ ấp úng: "Nhưng mà đó là phòng thay đồ nữ mà.”
"Anh, cũng muốn đi vào à?”
“...”
Hoắc Tư Niên bật cười, lần này bị một cô gái nhỏ hỏi, anh bất đắc dĩ nhếch khóe môi, "Được rồi, anh ở bên ngoài chờ em, gặp phải vấn đề gì thì phải lập tức gọi cho anh đấy.”
"Vâng.”
Mạnh Ninh thay bộ quần áo trượt tuyết màu trắng, bởi vì nhiệt độ của khu trượt tuyết rất thấp nên quần áo trượt tuyết có hơi dày, không khác gì quần áo bông mùa đông. Hoắc Tư Niên chọn cho cô rất nhiều trang phục trượt tuyết, từ áo nhanh khô, vớ trượt tuyết đến mặt nạ giữ ấm, cực kỳ sợ cô bị rét.
Thay xong quần áo trên người, Mạnh Ninh sửa sang lại chùm tóc đuôi ngựa có hơi lộn xộn, sau đó mới đi ra khỏi phòng thay đồ.
Ngoài phòng thay đồ là khu trang bị nam nữ hỗn hợp, người qua lại rất nhiều, đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, rất ít khi nhìn thấy người châu Á da vàng tóc đen. Mạnh Ninh cầm hai ván trượt tuyết lên thay vào, như mang một đôi giày cực lớn vào chân. So với những người trượt tuyết qua lại một cách tự nhiên bên cạnh, Mạnh Ninh chống hai cây gậy trượt tuyết, đi lại cũng vô cùng cồng kềnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới nãy Mạnh Ninh nghe Hoắc Tư Niên nói muốn dẫn cô đến khu trượt tuyết để trượt nên đã có lòng xem rất nhiều video hướng dẫn trượt tuyết, hơn nữa còn nóng lòng muốn thử. Nhưng bây giờ thay trang bị rồi mới cảm thấy nửa bước thôi cũng khó đi, có lẽ ra sân trượt tuyết sẽ dễ dàng hơn bây giờ một chút nhỉ?
Mạnh Ninh nghĩ như thế để tự an ủi mình, định đi tìm Hoắc Tư Niên. Cô chậm chạp đứng dậy nhìn bốn phía, rốt cục cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: cao gầy, giống như một cây tùng bách đứng trong gió tuyết mùa đông, đang đứng ở quầy hàng.
Hoắc Tư Niên đưa lưng về phía cô, hình như đang trao đổi với nhân viên quầy điều gì đó. Ánh mắt Mạnh Ninh sáng lên, vội vàng đi về phía anh, thế nhưng cơ thể sốt ruột cũng không thể làm gì được, bởi hai chân chỉ có thể di chuyển về phía trước với tốc độ rùa bò.
Thấy sắp tới nơi thì Mạnh Ninh chợt thấy hai mái tóc xoăn vàng, có một cô gái xa lạ cao gầy đi đến bên cạnh Hoắc Tư Niên, trong đó có một người phụ nữ tóc dài xõa vai cười đến sáng sủa hào phóng, vỗ nhẹ lên cánh tay của anh. Người đàn ông nghiêng đầu rũ mắt, nửa bên mặt lộ ra được ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào, phác họa ra đường nét sâu sắc đẹp đẽ, chân mày anh tuấn nối liền với sống mũi cao thẳng, kéo dài đến chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, thon gầy gọn gàng.
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, bất giác dừng bước, bỗng nhiên đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, cả người tựa như bất động, chỉ có ánh mắt trong vắt không chút gợn sóng lẳng lặng nhìn Hoắc Tư Niên.
Người phụ nữ nói chuyện với Hoắc Tư Niên vài câu thì lập tức lấy điện thoại di động ra, không biết là muốn lấy phương thức liên lạc hay là chụp ảnh chung.
Bây giờ hai người đang ở nước ngoài, Hoắc Tư Niên ra ngoài đi lại không có quá nhiều hạn chế, suôn sẻ suốt chặng đường từ khách sạn đến khu trượt tuyết chứ không giống như ở trong nước, lúc ra ngoài phải đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, che chắn mình kín mít.
Mạnh Ninh nhịn không được mà suy đoán, là bị fan nước ngoài nhận ra sao?
Không thể không nói, cho dù là ở nơi đất khách quê người, gương mặt phương Đông đẹp trai xuất sắc của Hoắc Tư Niên vẫn rất được người khác phái hoan nghênh.
Khoảng cách quá xa nên Mạnh Ninh không nghe thấy đối phương nói gì, song cho dù nghe được cũng chưa chắc đã hiểu được, cô chỉ thấy Hoắc Tư Niên lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng không chút cảm xúc gì rõ ràng, vô cùng lạnh nhạt, sắc mặt của người phụ nữ có chút kỳ lạ, nhìn bạn mình, cùng cười rồi lại lập tức nói gì đó với Hoắc Tư Niên.
Cũng không biết bao giờ bọn họ mới nói chuyện xong, Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, đang do dự xem giờ có nên