Giọng nói của Hoắc Tư Niên trầm thấp, từng câu từng chữ rơi vào tai Mạnh Ninh một cách rõ ràng, đôi mắt sạch sẽ và ẩm ướt của cô đột nhiên mở to, khuôn mặt trắng như ngọc đỏ ửng lên.
Cô không nghe nhầm đúng không?
Hoắc Tư Niên nói muốn hôn cô.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt càng ngày càng gần, lông mi của Mạnh Ninh khẽ run, cô vội vàng đưa tay che miệng lại, đầu óc như trống rỗng, ngoài miệng hoảng sợ lẩm bẩm: “Bây giờ không thể...!”
Hoắc Tư Niên giống như cố ý, cúi người càng gần, anh đơn thuần chỉ muốn nhìn thấy Mạnh Ninh đỏ mặt, không ngờ cô bé này bị anh dọa không nhẹ, vành tai đều đỏ rực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy lời từ chối của cô gái, cái cúi đầu của Hoắc Tư Niên khựng lại, mí mắt như lông quạ giấu đi con ngươi đen nhánh, sâu không lường được. Đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, lặp đi lặp lại lời cô gái như đang lẩm bẩm một mình: “Bây giờ thì không thể...?”
Nói xong, anh cụp mắt xuống nhìn Mạnh Ninh, ánh mắt rực lửa khóa chặt lấy cô, không phân biệt được cảm xúc trong đôi mắt đen láy, Mạnh Ninh chớp mắt, gật đầu như gà mổ thóc, tim đập thình thịch.
Hoắc Tư Niên từ từ cong môi lên, nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt tuấn tú của anh, giọng điệu mơ hồ và thoáng chút suy tư, nhẹ giọng hỏi: “Vậy… tương lai có thể không?”
“...”
Mạnh Ninh sững sờ nói “ơ”, cô vội vàng lắc đầu: “Em, em không có ý đó...!”
Hoắc Tư Niên nghiêng đầu nhìn cô, chiếc đệm rùa xanh còn treo trên cánh tay mảnh khảnh: “Sao cơ?”
Mạnh Ninh nóng nảy, hình như dù cô nói cái gì thì người trước mặt luôn có thể bình tĩnh phản bác, trả lời. Cô rũ vai, rõ ràng là có chút nản lòng, rầu rĩ thanh minh cho chính mình: “Em muốn nói là hôn môi là chuyện nam nữ mới có thể làm, chúng ta không thể làm như vậy. “
Khi cô nói, giọng nói của Mạnh Ninh càng ngày càng nhỏ. Đến khi cô nói xong, bầu không khí cũng dần trở nên im lặng. Người đàn ông trước mặt chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu trầm tĩnh, im lặng không nói gì. Mạnh Ninh cắn môi dưới, không hiểu vì sao cô cảm thấy có chút xấu hổ không thể giải thích được, lặng lẽ nghiêng đầu.
Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên hơi mím lại thành một đường thẳng, vẻ mặt im lặng, bóng dáng Mạnh Ninh hoàn toàn hiện lên trong đôi mắt nhuốm màu mực của anh. Một lúc sau, anh mới từ từ cất lời, giọng nói trầm thấp và dịu dàng, lưu loát nói: “Chẳng lẽ em còn chưa nhận ra anh đang theo đuổi em sao?”
Hơi thở của Mạnh Ninh hơi dừng lại, nhất thời không biết nói gì.
Sao mà cô không nhận ra được chứ? Kể từ lần đầu tiên hai người bày tỏ tình cảm với nhau, hầu như ngày nào Hoắc Tư Niên cũng bày tỏ tình yêu của mình. Mạnh Ninh càng trốn tránh, anh càng kiên quyết, như thể đang nói cho Mạnh Ninh biết rằng anh thích không chỉ là lời nói suông, tất cả đều là nghiêm túc.
Nếu Mạnh Ninh sẵn sàng đối mặt với trái tim mình, tiến tới phía trước thêm một bước, vậy chín mươi chín bước còn lại giữa hai người Hoắc Tư Niên tình nguyện tự bước tiếp.
Mạnh Ninh vô thức liếm đôi môi khô khốc, hơi thở nóng rực.
Ánh hoàng hôn ấm áp và chói lọi trải dài trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, đường nét góc cạnh dường như được mạ một lớp ánh sáng màu vàng. Ánh sáng mờ ảo lặng lẽ lan đến ngực Mạnh Ninh, giống như một con dao nhỏ, cứa một vết nứt sâu vào tim cô, ánh sáng len lén chui vào.
Mặc dù ngoài miệng Hoắc Tư Niên nói rằng sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ về điều đó, nhưng cơ thể anh lại phản ứng theo bản năng, dường như là rất háo hức muốn biết câu trả lời, mà tất cả những gì anh làm cô đều nhìn thấy hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên trong lòng Mạnh Ninh trở nên mềm nhũn, từ từ nhận ra có gì đó đang lặng lẽ thay đổi, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô im lặng thở dài, đang do dự không biết nên trả lời như thế nào thì trong bụng đột nhiên phát ra một tiếng động, trực tiếp phá vỡ dòng suy nghĩ của cô.
Vẻ mặt Mạnh Ninh hơi thay đổi, xấu hổ cào ngón chân xuống đất. Hoắc Tư Niên cho rằng cô không muốn trả lời, cũng không cố ý làm cho cô khó xử, lặng lẽ cong môi cười cười, xoa đầu cô hóa giải xấu hổ, dịu dàng nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cái gì đó ngon ngon. “
Trái tim đang siết chặt của Mạnh Ninh đột nhiên được thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm đồng thời ngoan ngoãn nói một tiếng: “Dạ.”
Hai người thay đồ xong, cùng nhau đi đến một nhà hàng âm nhạc gần khu trượt tuyết. Nội thất của nhà hàng trang trí rất có phong cách, kết hợp nhiều yếu tố như âm nhạc, ẩm thực, biểu diễn, trên bức tường được vẽ tranh phun sơn về nhạc cụ đầy màu sắc. Phía trước bàn ăn còn có một sân khấu rất lớn, trên sân khấu có một cây đàn dương cầm màu đen, một bộ trống kệ, micro bị rơi xuống đất.
Lúc này, đang có người diễn tấu ở trên đó. Tiếng đàn guitar và tiếng đàn dương cầm hòa quyện hoàn hảo với nhau, giai điệu du dương nhẹ nhàng. Qua cửa sổ bằng kính trong suốt ở sát mặt đất còn có thể nhìn thấy cảnh tuyết tĩnh lặng bên ngoài.
Một bên là ánh đèn rực rỡ, một bên là ánh trăng như bạc, rất thoải mái.
Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh ngồi gần cửa sổ sát đất, không chỉ dễ dàng nhìn thấy cảnh tuyết mà còn có thể nhìn thấy màn trình diễn trên sân khấu, tầm nhìn cực kỳ tốt.
Món ăn đặc sắc của nhà hàng là nước sốt phô mai được người dân địa phương ưa chuộng nhất, phô mai tan chảy trong nồi gốm truyền thống được bao quanh bởi các viên bánh mì. Mạnh Ninh nếm thử một miếng, không quen với hương vị này. Cũng may trong nhà hàng ngoài đồ ăn phương Tây, còn có đồ ăn Trung Quốc. Hoắc Tư Niên đặc biệt quan tâm đến khẩu vị của Mạnh Ninh, gọi một ít hải sản.
Hôm nay Mạnh Ninh tiêu hao rất nhiều năng lượng ở khu trượt tuyết, lúc này đã đói đến mức ngực dính vào lưng. Cô im lặng ăn, Hoắc Tư Niên ở bên cạnh ngược lại không đói lắm, anh đeo găng tay từ từ bóc vỏ tôm, thậm chí ngay cả xương cá cũng cẩn thận nhặt ra. Sau đó, anh đẩy đĩa hải sản đến bên Mạnh Ninh, ôn tồn nói: “Muốn ăn gì để anh bóc cho em?”
Mạnh Ninh chớp mắt nhìn ngọn đồi nhỏ đầy ắp trên đĩa cơm trước mặt, hơi xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi, nhiều hơn nữa sẽ ăn không hết.”
“Cảm ơn anh.”
Người đàn ông bên cạnh ‘ừm’ một tiếng, từ từ tháo găng tay ra, cầm lấy khăn nóng cẩn thận lau sạch ngón tay.
Một lúc sau, bầu không khí trong phòng ăn bỗng trở nên náo động, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng xì xào của khách. Sân khấu vừa rồi không có ai, lúc này đèn sân khấu đột nhiên sáng lên, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, tóc vàng mắt xanh đứng trước micro được dựng sẵn, đang nói chuyện với một nụ cười trên môi.
Một giọng Đức lưu loát, còn pha chút giọng địa phương. Hoắc Tư Niên ngước mắt lên nhìn, nghe một lúc lâu, gương mặt trong trẻo và cứng rắn khẽ nâng lên, vẻ mặt như có điều suy tư.
Mạnh Ninh ăn no bụng, đặt dao nĩa xuống, nhìn thấy những người xung quanh xôn xao, mặt mũi ai cũng tràn đầy hưng phấn, chỉ có Hoắc Tư Niên là bình tĩnh, còn cô thì chưa hiểu gì cả.
“Anh, lát nữa có biểu diễn gì phải không? Trông mọi người rất hào hứng.” Mạnh Ninh tò mò nhìn xung