Tin nhắn được gửi đi nhưng một lúc lâu vẫn không thấy bên kia trả lời, chắc là đang bận. Hoắc Sâm thờ ơ nhét điện thoại vào trong túi, khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, Mạnh Ninh đã cầm thẻ sinh viên đi tới.
“Đăng ký xong rồi, chúng ta về ký túc xá thôi.” Nói xong Mạnh Ninh chủ động cầm chai nước cho hai người.
Hoắc Sâm tỉnh bơ liếc nhìn phía sau Mạnh Ninh, không có ai, nhưng trong chiếc lều nhỏ cô vừa đến đăng ký, có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Hoắc Sâm sờ chóp mũi, đúng là cô rất được hoan nghênh.
Mạnh Ninh lấy điện thoại ra bấm vào bản đồ xác định đường đi, Hoắc Sâm liếc mắt nhìn xuống, giọng lười biếng, vờ như lơ đãng hỏi một câu: "Không phải có tình nguyện viên sao, không có ai dẫn đường cho chị à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh nhìn bản đồ xong, nắm được phương hướng đại khái trong đầu, cô ôn tồn nói: "Trời nóng thế này không nên làm phiền người ta, hơn nữa trên điện thoại của chị cũng có bản đồ rồi."
Cô gái trước mặt mỉm cười, đọc xong bản đồ lại càng thêm tự tin, Hoắc Sâm bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, không hỏi thêm câu nào.
Từ bàn làm thủ tục đến kí túc xá nữ mất khoảng mười lăm phút phút đi bộ, dọc đường đi có thư viện và khá nhiều tòa nhà giảng đường, càng gần kí túc xá thì càng có nhiều siêu thị và quán trà sữa.
Ở dưới ký túc xá nữ có rất nhiều sinh viên và phụ huynh, Mạnh Ninh đến gặp dì quản lý ký túc lấy chìa khóa, sau đó ba người cùng đi lên tầng năm.
Tất cả quần áo của Mạnh Ninh đều được gói gọn trong một chiếc va li, chiếc cặp vải bố đựng một số tài liệu quan trọng. Ngoài việc giúp Mạnh Ninh xách va li, Viên Dịch còn mang theo một chiếc va li khi đến đây vào buổi sáng.
Mạnh Ninh thấy Viên Dịch đang trầy trật với hai chiếc va li nên vội vàng nói: "Anh Viên Dịch, cái này cứ để cho tôi."
Viên Dịch xua tay: "Không cần đâu, va li này chỉ đựng đồ ăn, không nặng chút nào."
Vừa nói Viên Dịch vừa dễ dàng xách va li đi lên bậc thang, Mạnh Ninh chớp mắt nhìn về phía Hoắc Sâm. Thiếu niên lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi đi theo Viên Dịch lên lầu.
Khi ba người đến phòng ký túc xá 504, rõ ràng đã có người đến trước họ, cửa ký túc xá đã mở sẵn. Mạnh Ninh vừa bước vào đã thấy ngay một người phụ nữ trung niên gầy gò, búi tóc, đang trải ga cho giường trong cùng. Nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ quay lại và gật đầu vui vẻ với Mạnh Ninh như một lời chào.
Bà ấy chắc là người nhà của bạn cùng phòng mới, Mạnh Ninh lịch sự chào dì rồi lập tức sắp xếp hành lý. Viên Dịch đưa Hoắc Sâm đến một siêu thị gần đó mua đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Mạnh Ninh đặt cặp sách xuống bàn mới phát hiện ra mặt bàn hơi ướt, ngoài ra còn có mùi thơm thoang thoảng, rõ ràng là có ai đó mới lau giúp cô.
Trong phòng chỉ có mình cô và người bạn cùng phòng ở giường đối diện, cô nghĩ chắc là bạn ấy làm giúp cô, Mạnh Ninh đang định lại cảm ơn dì đang trải giường kia thì cửa phòng phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, một cô gái trắng trẻo, nhỏ nhắn xinh xắn bưng một chậu nước bước ra, trên tay còn cầm một chiếc giẻ lau.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Ninh, đôi mắt của cô gái sáng lên, cô ấy vui vẻ nói: "Lúc sáng tớ còn tưởng rằng mình là người duy nhất ở đây, không ngờ lại có một người bạn cùng phòng nữa."
Trước ánh mắt vui mừng niềm nở của cô gái, cảm xúc dường như dễ lây lan, Mạnh Ninh cũng bất giác mỉm cười, ôn tồn chào hỏi: "Xin chào, tớ là Mạnh Ninh, bạn tên là gì?"
Cô gái trước mặt có khuôn mặt trái xoan rất xinh đẹp và dễ thương, đôi mắt to tròn, khi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhòn nhọn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ tên là Tưởng Ý Hoan, còn đây là mẹ tớ.” Sau khi giới thiệu bản thân, Tưởng Ý Hoan đặt chậu nước trên tay xuống, đi giặt lại giẻ lau.
Mạnh Ninh lấy quần áo ra khỏi va li cất vào tủ, sau đó đi tới giúp một tay, cùng lau sàn nhà và cọ bể nước ngoài ban công với Tưởng Ý Hoan.
Mạnh Ninh đổ rác vào thùng rác, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu đã lau bàn giúp tớ."
Tưởng Ý Hoan cười vui vẻ nháy mắt với Mạnh Ninh: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo như vậy."
Khi hai người tám chuyện với nhau, Mạnh Ninh mới biết thực ra Tưởng Ý Hoan nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay cô ấy mới mười bảy tuổi, đôi lông mày đẹp dịu dàng của cô ấy vẫn còn nét ngây thơ.
Trước khi dì Tưởng đi, bà ấy còn đưa cho Mạnh Ninh một hộp dâu tây do mình tự làm, hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa đến nên bà ấy đặt hộp dâu tây lên bàn của họ rồi quay lại dặn dò Tưởng Ý Hoan hãy chung sống hòa thuận với các bạn cùng phòng.
Nhìn thấy cảnh Tưởng Ý Hoan và mẹ nói chuyện với nhau, Mạnh Ninh chưa bao giờ được cảm nhận tình cảm mẹ con như vậy, nên cô chỉ nghĩ đến ông nội Mạnh, sau đó trong đầu cô lại hiện lên hình bóng của Hoắc Tư Niên.
Lúc Tưởng Ý Hoan tiễn mẹ xuống dưới ký túc xá xong quay lại, Mạnh Ninh đang cất va li, vừa quay đầu lại thì thấy Tưởng Ý Hoan vui vẻ vẫy tay gọi cô.
“Mạnh Ninh, cậu đoán xem vừa rồi tớ nhìn thấy gì?” Hai mắt Tưởng Ý Hoan sáng lấp lánh, mặt cô rất phấn khích.
Mạnh Ninh cảm thấy tò mò: "Cậu nhìn thấy gì?"
Tưởng Ý Hoan hưng phấn nói: "Một anh chàng đẹp trai, một anh chàng siêu đẹp trai."
Mạnh Ninh "à" một tiếng, hóa ra bạn cùng phòng phản ứng dữ dội như vậy là vì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, cô nín cười hỏi: "Cậu ấy đẹp trai cỡ nào?"
Tưởng Ý Hoan ngẩng đầu, cô ấy nhớ lại cái nhìn thoáng qua ở cầu thang vừa rồi, miêu tả rất chi tiết: "Da của cậu ấy đó rất đẹp, hơn nữa còn rất trắng, không có một nốt mụn nào, các đường nét cũng rất đẹp, cậu ấy mặc áo phông trắng, quần thường ngày màu đen và phải cao trên 180."
Sau khi nghe bạn cùng phòng miêu tả, Mạnh Ninh dần cau mày, cô có cảm giác mình đã nhìn thấy người này ở đâu đó rồi, cô hỏi: "Cậu ấy mắt một mí hay hai mí?"
Tưởng Ý Hoan chớp chớp mắt: "Chuyện đó tớ không để ý lắm, dù sao cậu ấy cũng rất đẹp trai."
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, Tưởng Ý Hoan đi ra mở, lập tức bắt gặp một ánh mắt thờ ơ.
Nhìn thấy chàng trai trước mặt, Tưởng Ý Hoan tròn mắt, sững người trong giây lát.
Trên tay Hoắc Sâm còn đang xách theo một bộ chăn ga gối đệm vừa mang lên tầng. Khi nhìn thấy cô gái trước mặt cản đường, cậu cúi đầu nhìn cô ấy và mấp máy môi: "Xin cho đi nhờ, cảm ơn."
Ngay khi