"6:20 tối nay họp lớp ở phòng 304, tòa nhà Đức Dục, giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ đến. Những sinh viên sẵn sàng ứng cử vào vị trí lớp trưởng hãy chuẩn bị trước bài phát biểu của mình."
Tưởng Ý Hoan đọc thông báo trong nhóm cho Mạnh Ninh nghe, khi đề cập đến việc bầu lớp trưởng, cô ấy hỏi: "Mạnh Ninh, cậu có muốn ứng cử làm lớp trưởng không?"
Mạnh Ninh lắc đầu, cô đã quen với việc giảm thiểu sự hiện diện của mình trong đám đông, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ có ý định trở thành lớp trưởng.
Tưởng Ý Hoan gật đầu đồng ý: "Tớ cũng không muốn."
"6.20 họp, vậy chúng ta ăn tối xong rồi đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Được."
Ăn trưa xong, hai người trở về ký túc xá, cửa ký túc xá mở toang, dưới đất có ba bốn cái va li đang mở và đầy đồ đạc lộn xộn, tạm thời Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan không còn chỗ để đặt chân, chỉ có thể kiễng chân len qua khe hở để về chỗ của mình.
Bàn của hai người bạn cùng phòng kia đầy ắp đồ, có lẽ họ mới vừa đến. Sau đó, trong phòng tắm vang lên tiếng bồn cầu xả nước, một cô gái với mái tóc bồng bềnh nhanh chóng bước ra.
Nhìn thấy Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan đang ngồi trong ký túc xá, cô gái rõ ràng sửng sốt, lúc này cô ấy mới nhận ra mình chỉ tập trung thu dọn hành lý mà quên đóng cửa.
Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan chào hỏi cô ta một cách thân thiện, cô gái cũng mỉm cười: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Như Vũ."
Nói xong, Tiêu Như Vũ tiếp tục thu dọn hành lý, cô ta lấy ra nhiều thứ hơn, nhìn kỹ lại, trên mặt đất đầy quần áo, túi xách và giày dép của cô ta.
Mạnh Ninh cụp mắt xuống, cầm điện thoại nhắn tin cho Hứa Dữu Dữu.
Tưởng Ý Hoan ở bên cạnh đang chuẩn bị đi ngủ trưa, cô ấy vô tình nhìn thoáng qua thấy thùng rác con vịt màu vàng bên cạnh bậc thềm, ánh mắt cô ấy dừng lại một chút, sắc mặt hơi khó coi.
Trong ký túc xá có hai cái thùng rác, con vịt nhỏ màu vàng là do cô mua, cái kia là của Mạnh Ninh. Sáng nay cô ấy vừa thay một túi rác mới nhưng hiện giờ trong túi rác sạch sẽ đó là hộp dâu tây của cô ấy.
Tưởng Ý Hoan nhìn Tiêu Như Vũ ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý, nghiêm giọng hỏi: "Bạn ném hộp dâu tây này đi à?"
Tiêu Như Vũ gật đầu: "Đúng vậy, là tớ đã ném, có chuyện gì sao?"
Tiêu Như Vũ trông có vẻ không hề hay biết, Tưởng Ý Hoan giải thích: "Hộp dâu tây này là do nhà tớ mang đến cho bạn cùng phòng mỗi người một hộp."
Nghe vậy, Tiêu Như Vũ chợt hiểu ra, mặt mày thoáng lúng túng: "Xin lỗi, tớ lại tưởng là của chị tiền bối trước để lại nên mới ném đi."
Tưởng Ý Hoan nghe vậy trong lòng khó chịu nhưng không tiện nói ra, cô ấy đợt một lát cũng không thấy Tiêu Như Vũ nhặt lại hộp dâu tây đó, cô ấy hít một hơi thật sâu hỏi: "Bạn không thích ăn dâu tây đóng hộp à?"
Tiêu Như Vũ "ừ" một tiếng, ôn tồn nói: "Tớ không thích đồ hộp lắm, nhưng dù sao cũng cảm ơn lòng tốt của bạn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Ý Hoan lắc đầu: “Không sao, nếu bạn không thích thì cứ để cho tớ." Vừa nói, cô ấy vừa nhặt hộp dâu tây được gói kỹ trong thùng rác, rồi đặt lên bàn."
Tiêu Như Vũ mơ hồ cảm thấy Tưởng Ý Hoan giận nhưng cô ta cũng không thèm để ý, cô ta nhớ tới bộ mỹ phẩm dưỡng da trên bàn lúc trước, sau đó nhìn Mạnh Ninh, cười khẽ nói: "Mạnh Ninh, cảm ơn cậu đã tặng tớ mỹ phẩm dưỡng da, tớ rất thích."
Mạnh Ninh nhìn sang, nhẹ nhàng nói: "Không có gì."
Nghe thấy lời cảm ơn của Tiêu Như Vũ với Mạnh Ninh, Tưởng Ý Hoan chậm rãi leo lên giường, không có tâm trạng ngủ trưa nữa.
-
Lúc này tại tòa nhà JA.
Hoắc Tư Niên ra khỏi phòng thu âm lúc một giờ chiều, những nhân viên cùng bận rộn với anh từ nãy đến giờ cuối cùng cũng có thời gian ăn trưa.
Hoắc Tư Niên cầm điện thoại di động trợ lý đưa, vừa đi tới căng tin của công ty vừa xem điện thoại di động.
Cả buổi sáng anh không kiểm tra điện thoại, trên màn hình toàn tin nhắn chưa đọc. Đầu tiên anh bấm vào ảnh đại diện trên cùng, đọc tin nhắn Mạnh Ninh gửi. Hoắc Tư Niên đọc kỹ từng câu từng chữ rồi từ từ mỉm cười.
Mặc dù có người không đến nhưng vẫn được khen ngợi.
Hoắc Tư Niên trả lời: "Chúc Chanh Nhỏ nhà chúng ta khai giảng vui vẻ, chờ mấy ngày nữa xong việc anh sẽ đến thăm em."
Sau khi trả lời Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên thoát ra khỏi hộp thoại, trả lời tin nhắn của người khác, khi đến lượt Hoắc Sâm, anh chậm rãi nhấp vào, khi nhìn thấy bức ảnh, khóe miệng hơi nhếch lên của anh đột nhiên đông cứng lại.
Hoắc Sâm: "Chú, chị Mạnh Ninh hình như rất nổi tiếng trong trường."
Gì chứ?
Hoắc Tư Niên mím môi mỏng, tiếp tục phóng to bức ảnh, khi nhìn thấy vị tiền bối bên cạnh Mạnh Ninh, giữa hai hàng mày xuất hiện một nếp nhăn mờ.
Hoắc Tư Niên biết Hoắc Sâm cố ý chọc tức mình, nhưng anh không thể phủ nhận có lẽ thằng nhóc nói đúng.
Hoắc Tư Niên đảo mắt suy nghĩ, sau đó cất điện thoại vào túi, hỏi trợ lý bên cạnh: "Hôm nay lịch trình của tôi còn bao nhiêu việc?"
Trợ lý: "Có một cuộc họp vào lúc 2:30 và một bài hát cần được thu âm."
Hoắc Tư Niên: "Nhanh nhất là mấy giờ có thể hoàn thành?"
Trợ lý: "Chắc khoảng trước sáu giờ là xong."
Hoắc Tư Niên: "Được."
...
Buổi tối, Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan xuống căng tin ăn tối, Tiêu Như Vũ và một người bạn cùng phòng khác tên là Tôn Dĩnh, chọn gọi đồ ăn về ăn.
Tính cách của Tưởng Ý Hoan thực ra khá sôi nổi nhưng chiều nay cô ấy hơi trầm xuống, Mạnh Ninh nhớ tới cuộc trao đổi giữa Tưởng Ý Hoan và Tiêu Như Vũ lúc trưa, có lẽ cô cũng đoán được tại sao Tưởng Ý Hoan lại có tâm trạng tồi tệ như vậy.
Cô không giỏi an ủi người khác lắm, vì vậy đã cố ý gọi hai suất sườn xào chua ngọt, cô gắp vào đĩa của Tưởng Ý Hoan, cười nói: "Không phải cậu thích ăn ngọt sao, món sườn xào chua ngọt này siêu ngon, cậu ăn thử đi."
Nghe vậy, Tưởng Ý Hoan nhìn Mạnh Ninh, sau đó nhìn miếng sườn xào chua ngọt trên đĩa, vẻ mặt hơi khựng lại, sau đó cô ấy mím môi cười: "Làm sao cậu biết tớ thích ăn ngọt?"
Mạnh Ninh: "Hôm nay tớ tình cờ nghe được khi cậu nói chuyện với mẹ cậu."
Cảm nhận được lòng tốt của bạn cùng phòng, Tưởng Ý Hoan gật đầu cười và nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Hai người tránh không nhắc đến chuyện ở ký túc xá, nhưng Tưởng Ý Hoan biết Tiêu Như Vũ không phải vô tình ném hộp dâu tây của cô