Sao cái người này quá đáng như vậy!
Mạnh Ninh bị anh giam người lại, không trốn đi đâu được, cả người đều như thiêu đốt, lưng cũng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cảm thấy cô gái nhỏ xấu hổ muốn trốn, Hoắc Tư Niên chôn trong hõm vai của cô, chờ cười đủ rồi mới chậm rì rì đứng dậy, còn cực kỳ tri kỷ giúp bạn gái vén lại những sợi tóc rối rơi xuống bên vai, vô cùng tốt bụng nói: “Được rồi, không ghẹo em nữa.”
Hơi nóng trên người đàn ông phả vào cô, Mạnh Ninh cố gắng bình ổn nhịp tim đập, hai tay để ở trước ngực anh không vui đẩy anh một chút, cô hờn dỗi lẩm bẩm: “Anh cứ ăn hiếp em như thế, sau này em không đến đây nữa.”
Hoắc Tư Niên nắm lấy đôi tay đang làm loạn của cô, cười hì hì vân vê: “Vậy sao mà được?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dắt Mạnh Ninh đi xem phòng ngủ của cô trước, sau khi đẩy cửa phòng ra, phong cách trang trí trong phòng hoàn toàn không giống với phong cách tổng thể của phòng khách, không phải kiểu lạnh lẽo xa xỉ của phong cách hiện đại tối giản, mà là tông màu ấm áp và nữ tính, có búp bê và đủ loại trang sức nhỏ mà nữ sinh yêu thích, một phòng chứa quần áo riêng, bên trong chứa đầy quần áo, túi xách và giày dép chưa được tháo mác.
Nói tóm lại, đồ đạc mà bình thường Mạnh Ninh sẽ dùng đến, toàn bộ đều có ở đây.
Mạnh Ninh ngơ ngẩn nói không nên lời, không thể không thừa nhận, đối diện với tâm tư tinh tế và dịu dàng được giấu kín bên trong của Hoắc Tư Niên, cô luôn không khống chế được mà rơi vào tay giặc.
Hoắc Tư Niên vươn tay ra, ôm cô từ sau lưng, cánh tay rắn chắc thon gầy nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô gái, cúi đầu dịu dàng nói: “Sau này nếu cuối tuần có thời gian, có thể thường xuyên đến đây.”
Anh nghiêm nghị nói: "Mình anh lẻ loi ở đây, không có ai nói chuyện cùng, không có ai ăn cơm chung, thật sự rất đáng thương.”
Mạnh Ninh giữ vững thái độ nghi ngờ với việc này, nhíu mày: “Vậy lúc trước anh trải qua thế nào?”
Người đàn ông trước mặt ngoan ngoãn chớp mắt: “Bởi vì anh mạnh mẽ.”
Mạnh Ninh: “...”
Cái người này lại giả vờ đáng thương rồi, Mạnh Ninh bĩu môi, có bài học của lần này rồi, cho dù anh nói cái gì, cô đều mím môi không nói, sợ nói sai lại rơi vào bẫy của hồ ly.
Cô chuyển chủ đề, nhìn cách bài trí của phòng ngủ, nhịn không được hỏi: “Những thứ này anh trang trí hồi nào vậy?”
Hoắc Tư Niên sờ sờ chóp mũi: “Một tháng trước.”
Mạnh Ninh dừng một chút, một tháng trước vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, hai mắt cô hơi mở to, vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng: “Hóa ra lúc đó anh đã muốn để cho em ở chỗ này rồi?”
Tâm tư của Hoắc Tư Niên bị vạch trần, trái lại không bối rối chút nào, khuôn mặt tuấn tú cười trông rất vô hại, cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải trang trí, còn không bằng sắp xếp sớm một chút.”
“...”
Mạnh Ninh nghĩ thầm, nếu như có cuộc thi da mặt dày, chắc chắn Hoắc Tư Niên là người phá kỷ lục thế giới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm dần buông, Mạnh Ninh vào nhà tắm rửa mặt, Hoắc Tư Niên nghe điện thoại của bạn tốt Lương Gia Ngộ, hỏi anh có rảnh không, hẹn anh lên mạng chơi game.
Hoắc Tư Niên nhìn về phía phòng ngủ của Mạnh Ninh, nghĩ đứa trẻ đó lát nữa mới ra, nên đồng ý lời mời chơi game của đối phương, khoanh chân ngồi trên thảm trải sàn trong phòng khách chơi game với Lương Gia Ngộ.
Thật ra Hoắc Tư Niên hiếm khi chơi game, chỉ khi vô cùng buồn chán mới chơi vài ván để giết thời gian, còn một nguyên nhân chính là, bạn bè bên cạnh anh trừ Lương Gia Ngộ ra, đa số đều không thích chơi game với anh, ngay cả trợ lý và người đại diện sau vài lần tổ đội với anh, né anh còn không kịp nữa là.
Mặc dù Hoắc Tư Niên biết rất nhiều thứ, nhưng chỉ có chơi game là rất tệ, màn hình di động trong toàn bộ hành trình gần như đen trắng, là kiểu đồng đội mà mang theo không được, cảm động chính là, chỉ có Lương Gia Ngộ không ghét bỏ anh, đồng ý chơi với anh, bởi vì trình độ hai người không phân cao thấp, đều là hạng đồng, đây có lẽ là những con gà cùng đồng cảm với nhau.
Trong phòng khách, Hoắc Tư Niên mở mic, giọng nói hổn hển của Lương Gia Ngộ bay bổng trong phòng khách trống trải:
“Đm, sao em lại chết nữa rồi?”
“Có phải phe bên kia bị điên không, sao chỉ đuổi theo giết một mình em?”
“Mau đến cứu em! Máu của em không đủ!!!”
Hoắc Tư Niên có lòng mà không có sức, thẳng thắn khuyên anh em cùng từ bỏ với anh: “Tôi đã chết rồi, hay là cậu đừng vùng vẫy nữa.”
Hoắc Tư Niên vừa thao tác màn hình, vừa trả lời, ánh mắt lại thường xuyên liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ của Mạnh Ninh, khi anh phân tâm nhìn về phía bên kia lần thứ n, bóng dáng cô gái nhỏ sạch sẽ cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Mạnh Ninh vừa tắm xong đi ra, tóc dài búi cao thành một củ tỏi trên đầu, cô mặc chiếc váy ngủ hoa dài đến đầu gối, lúc chiều tối cô đã gội đầu ở phòng rồi, nên chỉ cần gội sơ lại một chút, đồ ngủ váy ngủ trong phòng quần áo cũng cũng có họa tiết hoa hoặc hoạt hình, phong cách rất trẻ trung, Hoắc Tư Niên nắm rất rõ và chính xác kiểu quần áo mà cô yêu thích.
Thấy Hoắc Tư Niên ngồi trên thảm trải sàn, lại nghe giọng nam hùng hùng hổ hổ truyền ra từ trong điện thoại anh, Mạnh Ninh chớp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ nhìn một cái, ánh mắt của Hoắc Tư Niên dường như cắm rễ trên người Mạnh Ninh, anh vội vàng nói với Lương Gia Ngộ ở đầu điện thoại bên kia: “Tôi còn có việc, không chơi nữa.”
Trong đầu Lương Gia Ngộ đầy dấu chấm hỏi: “Đệt, mới chơi được bao nhiêu đâu mà anh không chơi nữa rồi.”
Từ lúc hai người bắt đầu đến bây giờ chưa từng thắng, Hoắc Tư Niên cười giễu: “Cậu đúng là người nghiện thua."
Lương Gia Ngộ: “Có chuyện gì quan trọng hơn chơi game chứ?”
“Đương nhiên là ở với vợ rồi, cẩu độc thân đương nhiên không hiểu.” Hoắc Tư Niên vừa nói, vừa vẫy tay gọi cô gái nhỏ gần đó.
Mạnh Ninh mím môi, lông mi như quạt hương bồ khẽ rung, người này gọi cô là vợ càng ngày càng thuận miệng.
Lương Gia Ngộ vốn dĩ đang vui vẻ thua, bỗng nhiên nghe được câu này, thì còn đau lòng hơn lúc bị quân địch đuổi bắt: “Đm anh??? Sao anh lại công kích cá nhân vậy chứ?”
Hoắc Tư Niên cười khẽ: “Cậu có thể tìm mấy người trợ lý của tôi chơi, không nói nữa nhé.”
Thấy đồng đội thoát trò chơi, Lương Gia Ngộ trừng mắt với gương mặt tức giận, sau khi chết thảm trong trò chơi, anh ta hờn dỗi bấm mở WeChat, tìm ảnh đại diện của Hoắc Tư Niên, sau đó đổi biệt hiệu thành hai chữ cầm thú.
Mạnh Ninh bước qua, ngồi lên sô pha mà Hoắc Tư Niên dựa vào: “Anh đang chơi game à?”
Hoắc Tư Niên “ừm” một tiếng, không để ý đến Lương Gia Ngộ điên cuồng gọi anh vào team, quẳng điện thoại sang một bên, thuận thế đứng dậy ngồi bên cạnh Mạnh Ninh.
“Có phải quấy rầy anh rồi không?” Cô hỏi.
Hoắc Tư Niên cong môi: “Không quấy rầy, chơi game chỉ để giết thời gian thôi, chờ em mới là chính.”
Nghe xong, khóe miệng của Mạnh Ninh kéo lên một nụ cười nhạt, phải thừa nhận là, bất kể Hoắc Tư Niên nói gì với cô, cô luôn cảm thấy giống như đang nói lời âu yếm, hơn nữa còn là kiểu mở miệng là nói ra được ngay.
“Sao đợi em chứ?”
Cánh tay Hoắc Tư Niên nhàn rỗi khoát lên sô pha ở phía sau cô, nghiêm túc hỏi: “Buồn ngủ không?”
Mạnh Ninh lắc đầu: “Không buồn ngủ lắm.”
Hoắc Tư Niên nâng mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy thời gian còn sớm, nên đề nghị: “Vậy đi xem phim không?”
Mạnh Ninh ngạc nhiên: “Bây giờ? Đi xem ở đâu?”
Mạnh Ninh cho là đêm trọng đại, Hoắc Tư Niên muốn dẫn cô đi rạp chiếu phim, còn nghĩ có bất tiện quá không, có cần trở về phòng ngủ thay quần áo không, đến khi người đàn ông bên cạnh kéo tay cô đứng dậy.
Anh nói: “Xem ở nhà.”
Lúc này Mạnh Ninh mới phản ứng được, nghĩ trên ipad của Hoắc Tư Niên còn mấy bộ phim lúc trước anh tải cho cô mà chưa xem, bây giờ có thể chọn một bộ, hai người cùng nhau xem.
Nhưng mà khi người đàn ông dắt cô đến phòng chiếu phim, Mạnh Ninh bất ngờ phát hiện, chỗ này của Hoắc Tư Niên vậy mà có một phòng chiếu phim cá nhân.
Bên trong có mấy cái ghế sô pha bằng da thật, vách tường màu đen cùng trần nhà với đầy hiệu ứng sao trời, đều có hiệu quả cách âm rất tốt, thảm trải sàn màu kem ấm áp phủ kín cả phòng chiếu phim, đơn giản mà sang trọng, đủ chứa đến mười mấy người xem phim.
Mạnh Ninh ngây ngốc nhìn tất cả ở trước mắt, trong lòng yên lặng cảm thán, nghèo khó thật sự làm hạn chế trí tưởng tượng của cô, bây giờ cô mới chậm rãi ý thức được, lo lắng lúc trước của bản thân là dư thừa, đối với Hoắc Tư Niên, 20 triệu tiền bồi thường thật sự có lẽ không là gì cả.
Mà cuộc sống mười năm trước của cô, là kiểu mua quần áo mới cũng cần xoắn quýt một hai tháng trời, chờ thời tiết với cảm giác mới mẻ qua đi, cô cũng không muốn mua nữa, vui vẻ vì bản thân có thể tiết kiệm một khoản tiền.
Sau khi đến nhà họ Hoắc, Mạnh Ninh đã biết, giữa người với người có sự khác nhau một trời một vực.
Thấy cô gái nhỏ bên cạnh ngơ ngẩn im lặng, Hoắc Tư Niên nhịn không được vươn tay đụng vào búi tóc nhỏ trên đầu cô: "Ngẩn người gì vậy?”
“Muốn xem phim gì, chúng ta xem cùng nhau.”
Sau khi Mạnh Ninh lấy lại tinh thần, thì lựa lựa chọn chọn ở trong thư mục yêu thích, vì vậy đã chọn một bộ có điểm Mouban rất cao, được cư dân mạng cho là kinh điển, xứng đáng là phim tình cảm xem n lần “Titanic”.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, môi mỏng mang theo ý cười: “Muốn xem cái này.”
Mạnh Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Hoắc Tư Niên ý vị sâu xa nhìn cô một cái, đáy mắt đen láy như có như không lóe lên ý cười: “Được, vậy thì cái này.”
Nhiệt độ trong phòng chiếu phim ổn định, hai người ngồi dựa vào nhau trên ghế sô pha đôi, sợ Mạnh Ninh mặc váy ngủ bị cảm lạnh, Hoắc Tư Niên lại cầm tấm chăn đặt bên cạnh.
Hai người xem là bản âm thanh gốc, nam nữ chính vừa xuất hiện, giá trị nhan sắc đều rất cao, khiến cho người ta nhìn thì cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh xem bộ phim này, cô xem rất chăm chú, đôi mắt nai trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú vào màn hình lớn không chớp mắt, không có chút nào là buồn ngủ, tất cả cảm xúc đều bị kéo vào nội dung bộ phim.
Hoắc Tư Niên liếc nhìn, ánh mắt lặng im dừng trên người Mạnh Ninh, màn hình phía trước đang chiếu ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, phác họa ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của cô gái, các đường nét mềm mại trên khuôn mặt, trong nháy mắt được ánh sáng bao phủ, như là một bức tranh mỹ nhân được rót linh hồn vào.
Hai người khó có được một buổi tối sống chung yên tĩnh, không bị ai làm phiền như vậy.
Khi bộ phim đến đoạn Jack chuẩn bị vẽ chân dung cơ thể cho Rose, Mạnh Ninh tưởng rằng ống kính sẽ vội vàng chuyển đi, không nghĩ tới giây tiếp theo, nữ chính thật sự cởi quần áo, nằm nghiêng trên sô pha, dáng người uyển chuyển thướt tha hiện ra rõ ràng, đường cong gợi cảm hấp dẫn trước ngực.
Cuộc trò chuyện mập mờ của diễn viên trong lúc đó, khiến cho Mạnh Ninh không nhịn được mà đỏ mặt, cô tập trung nín thở, ra vẻ bình tĩnh nhìn một lúc lâu, trong phim, nam nữ chính cùng nhau ân ái bên trong xe con ở khoang chứa hàng, lần đầu tiên Mạnh Ninh xem được hình ảnh lộ liễu trắng trợn như vậy ở trong phim, vừa nghĩ đến Hoắc Tư Niên còn ngồi bên cạnh, dần dần hơi không bình tĩnh nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, vốn dĩ muốn nhìn trộm thử lúc này người đàn ông bên cạnh có phản ứng gì, lại vừa hay đụng phải ánh mắt Hoắc Tư Niên đang nhìn cô.
Hóa ra lực chú ý của người này vẫn luôn ở trên người cô.
Cũng không biết anh đã trộm nhìn cô bao lâu rồi, Mạnh Ninh chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “... Anh nhìn em làm gì chứ?”
Hoắc Tư Niên cong khóe miệng, lại dựa vào cô gần một chút: “Khó khăn lắm mới gặp một lần, chi bằng ngắm em nhiều chút.”
Mạnh Ninh lấy cái thảm mỏng ở một bên qua đắp lên đùi: “Lúc nãy ai nói muốn xem phim vậy?”
Hoắc Tư Niên nhẹ cúi đầu, lông mi đen như lông quạ tạo thành một bóng râm nhỏ, anh nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái, đặt trong lòng bàn tay mà ngắm nghía: “Phim sao đẹp bằng em.”
Anh nói bằng giọng điệu lười biếng, một tay để không liền nhấc một góc của tấm chăn rồi chui vào, chân kề sát bên chân của Mạnh Ninh, cách lớp quần áo ở nhà mỏng manh, truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng hổi.
Mạnh Ninh liếm môi trong vô thức, luôn cảm thấy thân nhiệt người này hơi nóng.
Mạnh Ninh không lên tiếng, dịch về phía sau một chút như con rùa, tiếp tục xem phim, tùy ý để Hoắc Tư Niên nắm tay cô chơi.
Cảm giác được động tác nhỏ của cô gái, Hoắc Tư Niên có cảm giác mình bị người ta ghét bỏ một cách kỳ lạ, vì thế nhích qua bên Mạnh Ninh, sau khi hai người một tiến một lùi, Mạnh Ninh ngồi sát bên rìa.
Mạnh Ninh còn chưa kịp tức giận, ngược lại Hoắc Tư Niên ra một chiêu “đánh đòn phủ đầu”.
“Ninh Ninh, anh muốn mượn vai em dựa một lát.”
“Em cứ xem tiếp, không cần quan tâm anh.”
Nói xong, Hoắc Tư Niên nghiêng người dựa vào, đầu nhẹ nhàng gối lên vai của Mạnh Ninh, nhắm mắt lại giống hệt như động vật họ mèo khổng lồ, lại tiếp tục cọ cọ lên người cô.
Mạnh Ninh: “...”
Người này đang làm nũng với cô à?
Hoắc Tư Niên cứ gối lên vai cô như vậy, đầu cũng không quá nặng, chỉ là hơi thở ấm nóng quanh quẩn rõ ràng bên cổ cô, vừa ấm lại hơi ngứa, còn có hương bạc hà mát lạnh trong lành trên người anh sau khi tắm xong, sạch sẽ thơm tho.
Dường như anh… còn rất ngoan.
Mạnh Ninh thôi nhìn, lặng lẽ nuốt lời từ chối trở lại trong bụng, không thể không thừa nhận, bây giờ Hoắc Tư Niên rất có kỹ năng, làm nũng dễ như trở bàn tay, nắm giữ cô vô cùng chắc chắn.
Hoắc Tư Niên không làm loạn nữa, trong phòng chiếu phim cũng dần dần im lặng lại, chỉ có phim vẫn đang tiếp tục, hình ảnh lúc tối lúc sáng cùng lời thoại thay đổi.
Khi người bên cạnh đang nghỉ ngơi, Mạnh Ninh liền chỉnh thấp âm lượng phim, vẫn duy trì tư thế này, cố hết sức không quấy rầy anh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi phim kết thúc đã gần mười hai giờ.
Hoắc Tư Niên chẳng qua chỉ muốn thân mật với Mạnh Ninh, không ngờ vừa dựa vào người đẹp ở bên cạnh, anh lại thật sự thấy hơi buồn ngủ, ý thức mơ mơ màng màng, vẫn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đến