Đi tới phòng bếp, Mạnh Ninh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhìn thấy rau đã được cắt sẵn trên thớt, lại nhìn tạp dề trên người Hoắc Tư Niên, cô cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ nói: "Tại sao anh không đánh thức em dậy?"
Người đàn ông trước mặt khẽ nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm lười biếng mỉm cười: "Tối hôm qua em ngủ hơi muộn nên anh muốn để cho em ngủ thêm."
Mạnh Ninh: "Nhưng em muốn giúp anh một tay."
Anh bận rộn trong bếp còn cô thì ngủ trong phòng, như vậy có vẻ không ổn lắm.
Hoắc Tư Niên cong môi, nghiêng đầu nhìn cô: "Được rồi, trong tủ lạnh có nho, em lấy ra rửa giúp anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vừa dứt lời, mắt cô gái nhỏ ngay lập tức sáng lên, cô nói "được" và lê dép đi lấy nho. Mạnh Ninh mở tủ lạnh ra thấy không gian trong chiếc tủ lớn như vậy đã chứa đầy đồ, ngoài nho ra còn có rất nhiều các loại trái cây khác cũng như các đồ ăn vặt lớn nhỏ.
Mạnh Ninh lấy ra một hộp nho, đi tới bồn rửa: "Anh, bình thường anh hay ăn đồ ăn vặt sao?"
Hoắc Tư Niên xúc đồ ăn ra, nhẹ giọng nói: "Anh không thích ăn nhưng mà biết em thích nên đã bảo trợ lý mua thêm rồi bỏ vào tủ lạnh."
Vậy ra tất cả là chuẩn bị cho cô.
Mạnh Ninh từ từ chớp mắt, hai chữ "cảm ơn" thiếu chút nữa đã được thốt ra, trái tim cô như được một bàn tay vô hình bóp nhẹ một cái, cô khẽ cúi đầu, cẩn thận rửa sạch nho trong giỏ.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh nhìn thấy Hoắc Tư Niên nấu ăn. Đôi bàn tay trắng nõn và mảnh mai của người đàn ông đó thật tuyệt vời, anh có thể chơi piano, chơi trống và bây giờ còn có thể nấu ăn. Động tác của anh điêu luyện hoàn toàn không giống một công tử nhà giàu được nuông chiều, hay một ca sĩ bận rộn sáng tác, cả người anh lại thêm chút mùi khói lửa.
Mạnh Ninh khẽ mím môi, trong lòng thầm xúc động, Hoắc Tư Niên thực sự là một người hoàn hảo, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được anh.
Hoắc Tư Niên còn đang bận rộn, Mạnh Ninh đi theo anh từng bước giống như đồ ăn hại. Vậy nên cô hái quả nho lớn nhất, kiên nhẫn và tỉ mỉ lột vỏ, đưa cho Hoắc Tư Niên, cô nói một cách nhẹ nhàng dễ chịu, còn có mấy phần nịnh nọt: "Anh à, anh đã vất vả như vậy, quả nho này là cho anh."
“Anh đang dở tay." Hoắc Tư Niên cầm thìa gỗ xào rau, hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Em đút cho anh được không?"
“Được.” Mạnh Ninh không chút do dự, đút nho vào miệng Hoắc Tư Niên, một giọt nước nhỏ trong suốt dính trên ngón tay trắng nõn và mảnh mai của cô.
Hoắc Tư Niên liếc nhìn cô một cái, hơi cúi đầu xuống, cắn trái nho đã bóc sẵn vào miệng, đôi môi mỏng của anh lướt trên đầu ngón tay mềm mại và mảnh mai của cô gái.
Anh nhai hai lần mặt không chút thay đổi, Mạnh Ninh nghiêng đầu nhìn anh, lông mày nhíu lại, cô nhìn anh một cách chăm chú, nhẹ giọng hỏi: "Anh, nho có ngọt không?"
Hoắc Tư Niên liếm môi dưới, ánh mắt thâm thúy, nhìn cô vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Không rõ vị gì."
Chẳng lẽ là không ngon sao?
Mạnh Ninh lấy một quả bỏ vào miệng, khi cô cắn nó, nước nho ngọt ngào lập tức trào ra giữa môi và răng, vị ngọt hơi chua, thịt nho căng mọng, rõ ràng là rất ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi môi mềm mại hồng nhuận của cô gái dính một ít nước nho ẩm ướt, đầu lưỡi màu hồng khẽ liếm khóe miệng, đôi mắt dài và hẹp của Hoắc Tư Niên hơi nheo lại, ánh mắt sâu xa.
Mạnh Ninh đang định phản bác lại, cô vừa mở miệng thì người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi người, áp đôi môi mỏng ấm áp hôn lên khóe miệng cô.
Mạnh Ninh sững sờ tại chỗ, lông mi dài dày của cô rung động, cảm giác mềm mại thoáng qua.
Thân thể của Hoắc Tư Niên hơi lùi lại, môi mỏng của anh áp lên môi cô, giọng nói mang theo ý cười bật ra từ cổ họng ấm áp của anh, anh nghiêm túc nói: "Là vị ngọt."
Mạnh Ninh bị anh đè lên, khuôn mặt rạng rỡ của cô lập tức đỏ bừng, khóe miệng bỏng rát, anh luôn hôn khi cô còn chưa kịp chuẩn bị.
Mạnh Ninh dường như có thể nhìn thấu thủ đoạn của anh, cô cau mày và mím môi: "... Vừa rồi anh còn nói không có vị gì."
Cổ họng Hoắc Tư Niên căng lên, anh cười khẽ: "Vậy thì để anh nếm thử lại xem?"
Mạnh Ninh chớp mắt nhìn anh, đôi mắt hạnh sáng ngời, cô lắc đầu: "Nghĩ hay thật."
Hoắc Tư Niên không tin, đúng lúc anh vừa cúi người định hôn tiếp thì đột nhiên có tiếng mở cửa, tiếp theo là giọng nói của trợ lý Viên Dịch: “Anh Niên, em đã mang tất cả những thứ anh cần..."
Viên Dịch xách một túi lớn và mở cửa khóa mật mã đi vào như mọi lần, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu ta sững người tại chỗ, tròn mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp nói nốt mấy chữ cuối cùng đã đột ngột dừng lại.
Mạnh Ninh cũng sửng sốt trước diễn biến không lường trước được này, nhất là khi nhìn thấy Viên Dịch đột nhiên xuất hiện, cô vừa xấu hổ vừa khó chịu, vô thức rụt vào trong vòng tay của Hoắc Tư Niên như một con thỏ sợ hãi, cái đầu lông xù vùi vào ngực anh như một con chim cút.
Hoắc Tư Niêm nắm lấy vai cô bằng cánh tay dài của mình và ôm cả người cô vào lòng. Anh ngước mắt lên nhìn Viên Dịch đã hóa đá ở nơi cách đó không xa, lông mày thanh tú hơi nhăn lại, giọng điệu bình tĩnh nói: "Cứ để đồ ở đó đi."
Viên Dịch rất nhanh trí nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng phòng bếp, trực giác mách bảo là mình đã gây họa, nhất là lại chứng kiến cảnh thân mật như vậy của ông chủ và bà chủ. Lúc này cậu ta rất xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cậu ta cứ ấp a ấp úng nói: "Anh Niên, nếu không có việc gì nữa, em đi trước nhé?"
Hoắc Tư Niên khẽ "ừ" một tiếng, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng không có chút cảm xúc thừa, cũng không có gì chỉ trích.
Viên Dịch thường mang đồ cho anh, hoặc là đưa quản gia đến dọn dẹp, trước đây là để sắp xếp phòng ngủ cho Mạnh Ninh, vì vậy để tiện