Mạnh Ninh ở nhà Hoắc Tư Niên một ngày rưỡi, chiều chủ nhật Hoắc Tư Niên lái xe đưa cô về trường. Anh sắp phải đi công tác để quay MV cho album mới, phải ít nhất một tháng nữa mới có thể quay lại.
Mặc dù Mạnh Ninh không muốn rời xa anh nhưng cô biết đây là công việc của Hoắc Tư Niên, trước khi đi cô chỉ có thể ôm anh, dặn dò anh đi đường cẩn thận.
Trở lại trường học, trong ký túc xá chỉ có một mình Tôn Dĩnh, thấy Mạnh Ninh trở về, Tôn Dĩnh cười chào đón cô, quan tâm hỏi: "Mạnh Ninh, cuối cùng thì cậu cũng về, tối hôm qua cậu đã đi đâu vậy?"
Mạnh Ninh suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Ở nhà có chuyện nên tớ phải về một chuyến." Cô vừa nói vừa đưa cho Tôn Dĩnh một phần bánh quy và bánh choux mà cô mang về, chiếc hộp còn lại thì đặt lên bàn Tưởng Ý Hoan.
Tôn Dĩnh vui vẻ nhận lấy, vội vàng cảm ơn: "Mạnh Ninh, cậu thật tốt bụng, bánh ngọt của Từ Ký rất đắt, cậu lại mua nhiều như vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh cười cười: "Thật ra bình thường tớ cũng ít khi mua, nhưng nghĩ đến việc về trường nên tiện thể mua cho các cậu một ít."
Thấy chỗ ngồi của Tưởng Ý Hoan trống, Mạnh Ninh hỏi: "Đúng rồi, Ý Hoan đâu rồi?"
Tôn Dĩnh véo một miếng bánh phồng cho vào miệng: "Không phải là thứ sáu cô ấy đi phỏng vấn gia sư sao? Chiều hôm qua cô ấy bắt đầu đi dạy rồi, hôm nay cũng đi."
Tôn Dĩnh liếc nhìn thời gian: "Chắc là sắp về rồi."
Cô ấy vừa nói xong thì bên tai truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa ký túc xá, hai người nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, Mạnh Ninh còn tưởng rằng đó là Tưởng Ý Hoan, không ngờ người mở cửa lại là Tiêu Như Vũ.
Tiêu Như Vũ vừa ôm sách vừa cầm điện thoại, từ từ đi đến chỗ ngồi, phát hiện trong ký túc xá có thêm một người, cô ta nhìn Mạnh Ninh, kinh ngạc hỏi: "Mạnh Ninh, sao cậu lại về rồi?"
Mạnh Ninh nhìn cô ta, cười nói: "Muốn về thì về thôi."
Tiêu Như Vũ đặt sách giáo khoa trong tay xuống, chống tay lên ghế, trong mắt có chút tò mò, cô ta không nhịn được hỏi: “Hai đêm rồi cậu không về ký túc xá, cậu cũng dũng cảm thật đấy."
Cảm xúc trong mắt Mạnh Ninh lắng xuống, cô xoay người thu dọn đồ đạc, giọng điệu rất bình tĩnh: “Nhà tớ có việc.”
Tiêu Như Vũ cũng cảm nhận được hiển nhiên là Mạnh Ninh không muốn nói chuyện với cô ta. Ban đầu cô ta còn muốn trò chuyện với Mạnh Ninh một chút, nhưng giờ thì mất hứng rồi, cô ta thờ ơ "ờ" một tiếng: "Thì ra là như vậy."
Nói xong, Tiêu Như Vũ quay mặt về phía bàn của mình, cô ta vô tình liếc nhìn thấy trên bàn của Tôn Dĩnh và Tưởng Ý Hoan có một túi đồ ngọt, sau đó cô ta liếc sang bàn của Mạnh Ninh, trên đó cũng có một túi bánh ngọt như vậy.
Có vẻ như Mạnh Ninh đã mang về cho họ.
Lúc này Tiêu Như Vũ mới nhận ra rằng bàn của mình trống trơn, ngoại trừ đồ trang trí của chính cô ta, không có gì khác.
Tâm trạng tốt của Tiêu Như Vũ từ từ biến mất, cô ta không hề thay đổi sắc mặt, nhìn sách giáo khoa trên bàn, cảm xúc giữa mày và mắt có chút lạnh lùng. Thực ra cô ta hoàn toàn không thích ăn những đồ ngọt đó của Mạnh Ninh, bản thân cô ta có tiền, không phải là không mua nổi nhưng hành động này của Mạnh Ninh không phải rõ ràng là muốn lôi kéo những người khác và cô lập cô ta sao?
Mạnh Ninh thoạt nhìn thân thiện hòa nhã, không ngờ lại tính toán như vậy, Tiêu Như Vũ càng nghĩ càng khinh thường, một lúc lâu sau cô ta mới bình tĩnh lại và mở phòng phát sóng trực tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kể từ khi Tiêu Như Vũ nghi ngờ rằng các mỹ phẩm chăm sóc da mà Mạnh Ninh đưa cho cô ta là giả, Mạnh Ninh đã quyết định sau này không tặng cho cô ta bất kỳ cái gì nữa, cho dù lúc đó là cô ta vô tình hay cố ý, cô cũng không muốn làm một điều không được cảm ơn như vậy một lần nữa.
Mạnh Ninh xem lịch học sáng mai, sắp xếp sách giáo khoa, đúng lúc đó thì trong phòng ký túc xá yên tĩnh vang lên giọng nói của Tiêu Như Vũ: “Chào buổi tối mọi người... Không ngờ giờ này lại có nhiều người vào xem phòng phát sóng trực tiếp của mình như vậy."
"Đúng vậy, mình vừa mới đi thư viện về... Không sao, cũng không vất vả lắm."
Tiêu Như Vũ đặt điện thoại di động lên giá đỡ, trước mặt cô ta là quyển đại cương về phiên dịch đang mở. Lúc này cô ta nở nụ cười ngọt ngào chào cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp và trò chuyện về cuộc sống thường ngày.
Mạnh Ninh và Tôn Dĩnh đều đang yên lặng làm việc của mình, giọng nói của Tiêu Như Vũ vang vọng trong ký túc xá, từng câu từng chữ họ đều nghe rất rõ ràng.
Hiển nhiên là Tiêu Như Vũ đã không để tâm đến lời cảnh báo của Tưởng Ý Hoan, cô ta vẫn tiếp tục phát sóng trực tiếp như thể không có ai khác ở xung quanh. Mạnh Ninh vốn muốn xem qua nội dung của lớp reading ngày mai, nhưng tiếng Tiêu Như Vũ đùa với cư dân mạng cứ văng vẳng bên tai cô, thỉnh thoảng lại có vài tràng cười sảng khoái.
Mạnh Ninh đặt bút xuống, dường như liếc nhìn Tôn Dĩnh, Tôn Dĩnh cũng đang đọc sách và chú ý đến ánh mắt của cô. Tôn Dĩnh có vẻ cũng đoán được cô đang nghĩ gì, cô ấy cau mày và nhìn Mạnh Ninh với ánh mắt kiềm chế. Cô ấy mở ngăn kéo lấy ra hai bộ nút tai, giữ lại cho mình một bộ còn một bộ đưa cho Mạnh Ninh, cô ấy hạ thấp giọng nói: "Mạnh Ninh, tớ còn có một bộ nút tai dự phòng, cậu dùng đi."
Mạnh Ninh liếc mắt nhìn xuống, rồi lắc đầu, đầu tiên là nói lời cảm ơn với Tôn Dĩnh, sau đó cô nói với Tiếu Như Vũ đang cười vui vẻ bên cạnh: "Làm ơn nhỏ giọng lại một chút để không làm phiền người khác."
Giọng của Mạnh Ninh không lớn, nhưng cũng đủ để Tiêu Như Vũ nghe thấy, nếu như có thể để cho những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ta cũng nghe được thì càng tốt.
Quả nhiên, nghe Mạnh Ninh nhắc nhở, Tiêu Như Vũ chợt ngừng lại, cô ta quay đầu sang nhìn Mạnh Ninh, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy, cô ta khẽ cau mày, giọng thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi đã làm phiền cậu, lần sau tớ sẽ chú ý hơn."
Vẻ mặt Tiêu Như Vũ có vẻ đáng thương, dường như rất sợ bị trách cứ, cô ta xin lỗi rất thành khẩn khiến Mạnh Ninh hơi ngạc nhiên. Cô nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Như Vũ, nhất thời không thể nói gì quá nặng lời, vì vậy chỉ lạnh nhạt nói "ừ" một tiếng rồi quay lại tiếp tục làm việc của mình.
Sau đó, Tiêu Như Vũ thực sự đã kiềm chế lại, cô ta không cười như không có ai nữa và cũng hạ thấp giọng xuống mấy phần.
"Bạn cùng phòng của mình đang nghỉ ngơi, mình phát sóng trực tiếp trong phòng chung đúng là không hay lắm."
"Ồ, không sao, vậy thì để lần sau mình sẽ đổi chỗ phát sóng trực tiếp nhé."
"Tạm biệt, yêu thương, hẹn gặp lại."
Tiêu Như Vũ nói nhẹ nhàng và cười rạng rỡ, sau khi chào tạm biệt người hâm mộ, cô ta tắt phòng phát sóng trực tiếp, ngay sau đó, trong ký túc xá vang lên một tiếng "rầm", là tiếng điện thoại bị ném xuống bàn, sau đó căn phòng lại rơi vào im lặng.
Mạnh Ninh không quay đầu lại, cô vừa lấy bút đánh dấu bên cạnh các từ, vừa nhìn vào phần mềm phiên dịch trên điện thoại di động, sau đó lại đối chiếu với từ điển.
Sắc mặt Tiêu Như Vũ lạnh lùng, cô ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen như mực một hồi, sau đó đột ngột đứng dậy, kéo lê cái ghế trên mặt đất tạo ra một tiếng vang đinh tai nhức óc, khiến người ta không chịu nổi phải nổi da gà.
Cô ta đi tới trước mặt Mạnh Ninh, cố nén lửa giận trong lòng, nhưng giọng điệu vẫn rất hung hăng: “Mạnh Ninh, tớ không có ý nhắm vào cậu, ký túc xá là của mọi người, không phải của một mình cậu. Bây giờ mới sáu giờ không phải là thời gian nghỉ ngơi, tớ phát trực tiếp ở trong phòng thì có sao chứ?"
Tay cầm bút của Mạnh Ninh hơi khựng lại, chuyện này khó có thể bỏ qua, Tiêu Như Vũ đang đứng bên cạnh cô, vẻ mặt hung hăng.
Cô ngồi, Tiêu Như Vũ đứng, cô không thích bị coi thường như vậy chút nào.
Mạnh Ninh đặt bút xuống đứng lên, dùng đôi mắt trong veo nhìn cô ta, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, cô nghiêm túc hỏi: "Rồi sao?”
Tiêu Như Vũ liếc nhìn Tôn Dĩnh cách đó không xa, cô ấy đang lo lắng nhìn họ, như thể sợ họ cãi nhau.
Tiêu Như Vũ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường: "Tôn Dĩnh cũng ở trong phòng, cô ấy không nói gì thì dựa vào đâu cậu nói tớ?"
Vấn đề không thể chấp nhận nổi là, vừa rồi trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ta có hơn 2.000 người, rất nhiều người đã nghe thấy câu nói bất ngờ của Mạnh Ninh, thử hỏi thể diện của cô ta để đâu?
Mạnh Ninh chỉ biết cô ta đang phát sóng trực tiếp, cô không biết tình huống trong phòng phát sóng trực tiếp của Tiêu Như Vũ như thế nào, cho nên cô nói: "Tôi chỉ nhắc nhở cậu, có vấn đề gì sao?"
"Cậu không thấy bọn tớ đều đang đọc sách sao? Tôn Dĩnh đã phải đeo bịt tai, không phải là vì cậu quá ồn ào sao?"
Tiêu Như Vũ nhìn Tôn Dĩnh, Tôn Dĩnh tránh ánh mắt của cô ta, cô ấy bất giác tháo bịt tai xuống. Khóe miệng của cô ta giật giật và nói với giọng điệu châm chọc: "Vậy tại sao Tôn Dĩnh không tự mình nói ra, lại phải cần cậu nói?"
Mạnh Ninh không muốn cãi nhau với cô ta, càng không muốn mới khai giảng có mấy ngày đã gây gổ với bạn cùng phòng. Cô cố kìm nén sự tức giận trong lòng, nghiêm mặt nói: "Việc cậu phát sóng trực tiếp trong phòng, Tưởng Ý Hoan cũng đã nói rồi, tớ nói lần này nữa là lần thứ hai, nếu như có vấn đề thì hãy giải quyết đi."
Tiêu Như Vũ: "Tớ thấy chẳng có vấn đề gì cả."
Mạnh Ninh gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp cũng không có vẻ vui mừng cũng không có vẻ tức giận, cô nhẹ giọng nói: "Được, chờ Tưởng Ý Hoan về, bốn người chúng ta sẽ nêu ra ý kiến của mình, nếu như vẫn không thỏa thuận được thì hãy để cho giáo viên hướng dẫn can thiệp đi."
Tiêu Như Vũ cau mày và dần dần nhận ra rằng, trái với vẻ ngoài dịu dàng vô hại kia, cô gái trước mặt lại có tính cách cứng rắn hơn nhiều.
Thấy bầu không khí đi vào bế tắc, Tôn Dĩnh vốn là người đứng xem cuối cùng cũng tiến đến giảng hòa: “Chúng ta đều là bạn cùng phòng, sau này còn phải chung sống với nhau mỗi ngày, hay là mỗi người lùi một bước được không?"
Tôn Dĩnh liếc nhìn Tiêu Như Vũ, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì Mạnh Ninh nói không sai. Khi nào phòng ít người cậu có thể phát sóng trực tiếp cũng được, còn nếu mọi người đều đều đang ở đây thì nên chú ý một chút."
"Vừa rồi thật sự rất ồn ào."
Tiêu Như Vũ thấy Tôn Dĩnh người vốn luôn tránh va chạm giờ lại đi nói giúp Mạnh Ninh, cô ta tức giận mà không làm gì được, khóe môi cong lên một tia châm chọc: "Cậu đúng là biết lôi kéo lòng người."
Nói xong, Tiêu Như Vũ cầm lấy sách và điện thoại di động trên bàn, mặt sa sầm đi ra khỏi ký túc xá, để mặc cửa mở toang, Tôn Dĩnh thấy vậy đành phải chạy tới đóng cửa lại.
Khi quay lại, thấy Mạnh Ninh đã ngồi vào chỗ của mình, cô ấy nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở: “Mạnh Ninh, sau này chúng ta cố gắng đừng gây xung đột với Tiêu Như Vũ được không.”
Mạnh Ninh khó hiểu: "Tại sao?"
Tôn Dĩnh: "Chú của cô ta là giáo sư Trần của Viện dịch thuật. Ông ấy là giáo viên dịch tiếng Hán ra tiếng nước ngoài của chúng ta, đồng thời còn phụ trách nhiều hoạt động và hạng mục kiểm tra đánh giá trong viện."
Sau khi nghe Tôn Dĩnh nói vậy, cuối cùng Mạnh Ninh cũng hiểu tại sao cô ấy lại phải nhượng bộ Tiêu Như Vũ, hóa ra đó là vì chú của Tiêu Như Vũ là giáo sư tại Viện dịch thuật của họ.
Có lẽ Tôn Dĩnh sợ Mạnh Ninh hiểu lầm rằng mình đang nịnh bợ, cô ấy đã tự mình giải thích: "Chúng ta đều là người lớn rồi. Nếu đắc tội Tiêu Như Vũ làm ảnh hưởng đến việc đánh giá sau này của chúng ta thì thực sự không đáng."
"Hơn nữa, Tiêu Như Vũ lại là một người nổi tiếng trên mạng, nếu như chúng ta bị những người hâm mộ trên mạng của cô ta bắt nạt thì làm thế nào?"
Tôn Dĩnh nói một cách chân thành, giọng điệu của cô ấy thực sự là muốn tốt cho Mạnh Ninh vì vậy cô chỉ yên lặng lắng nghe. Tâm trạng của cô từ bất ngờ không thể tin nổi đến nực cười và rồi là im lặng không nói lời nào.
Cuối cùng, cô nhìn Tôn Dĩnh, sau đó mím môi gật đầu: "Ừ,