Trong suốt tháng chín, Mạnh Ninh và Hoắc Tư Niên chỉ gặp nhau được đúng một lần, Hoắc Tư Niên bận việc quay phim, giờ giấc thường xuyên đảo lộn, còn Mạnh Ninh ban ngày thì bận lên lớp, hễ rảnh liền chạy đến thư viện, lúc hai người nói chuyện qua điện thoại đều bị chênh lệch múi giờ.
May là đến cuối tháng chín, Mạnh Ninh cuối cùng cũng có một kỳ nghỉ ngắn ngày mà cô hằng mong ước, cô bắt đầu thu dọn hành lý trở về nhà cổ của nhà họ Hoắc, Tưởng Ý Hoan thấy Mạnh Ninh bận thu dọn đồ đạc, vừa cắn táo vừa thở dài với vẻ đầy ghen tị: “Quốc khánh và Trung thu được nghỉ tám ngày liên tiếp, thật ngưỡng mộ các cậu vì nhà gần.”
Hai người bạn cùng phòng khác vì buổi chiều không có tiết nên đã rời đi, trong kỳ nghỉ ngắn ngày này chỉ có mỗi Tưởng Ý Hoan ở lại trường.
Giọng điệu của Tưởng Ý Hoan quá đáng thương, Mạnh Ninh không nhịn được mà ôm chầm lấy cô ấy, cười tươi nói: “Nếu ở một mình mà thấy cô đơn quá, mỗi ngày cậu có thể trò chuyện với tớ, nếu muốn ra ngoài chơi, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhắn tin cho tớ, tớ chắc chắn sẽ đi cùng cậu!”
Thấy Mạnh Ninh nói nghiêm túc như vậy, Tưởng Ý Hoan khẽ cười, choàng tay qua vai cô: “Yên tâm, tớ sẽ không cô đơn đâu, kỳ nghỉ ngắn ngày của tớ đã được lên lịch kín hết rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Ý Hoan bắt đầu xòe bàn tay đếm ngón tay cho Mạnh Ninh xem: “Ba ngày đầu tớ sẽ đến quán trà sữa làm thêm, mấy ngày sau tớ sẽ đi làm gia sư, nghĩ đến đầu cũng phình to luôn rồi.”
Nhưng vừa nghĩ đến tiền lương, Tưởng Ý Hoan mím chặt môi, mệt mỏi chút cũng đáng, như vậy cô ấy có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt trong một tháng, mẹ cô ấy cũng đỡ phần nào áp lực khi chu cấp cho cô ấy.
Nghe vậy Mạnh Ninh nhướng mắt nhìn Tưởng Ý Hoan, có chút kinh ngạc xen lẫn chút đau lòng, cô bất giác nhớ đến mình của trước đây, lúc ông nội Mạnh chưa qua đời, cô cũng từng như vậy, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, vào cuối tuần và những kỳ nghỉ dài, cô sẽ ra đường để phát tờ rơi và đi làm thêm.
Cho đến khi cô đến thủ đô, có người xoa đầu cô và bảo với cô rằng, cô vẫn còn là một đứa trẻ, không cần phải sống mệt mỏi như vậy.
Mạnh Ninh nghĩ đến đây, liền nhìn về phía Tưởng Ý Hoan, khẽ nói: “Cậu chỉ mới 17 tuổi, còn nhỏ hơn cả tớ, vẫn còn là một đứa trẻ, đừng khiến bản thân cực khổ quá.”
Mạnh Ninh bắt chước giọng điệu mà Hoắc Tư Niên thường nói với cô để an ủi Tưởng Ý Hoan, Tưởng Ý Hoan nghe xong có chút giật mình, mũi đột nhiên thấy chua xót, tùy tiện nói: “Mạnh Ninh, cậu là người đầu tiên nói rằng tớ vẫn còn nhỏ.”
Mạnh Ninh chu môi, đôi mắt quả hạnh màu đen trắng sáng lấp lánh: “Tớ đâu có nói sai…”
Tưởng Ý Hoan cười hì hì: “Mạnh Ninh, cậu đúng là một thiên sứ nhỏ!”
Mạnh Ninh thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường, trước khi đi còn cười nói: “Vậy thiên sứ nhỏ chúc cậu có một kỳ nghỉ vui vẻ còn kiếm được nhiều tiền?”
Tưởng Ý Hoan: “Tớ xin nhận lời chúc tốt lành này…”
Bước ra khỏi ký túc xá, Mạnh Ninh đẩy chiếc vali nhỏ 18 inch của mình đi về hướng cổng phía Bắc. Chú Trương tài xế đã đợi sẵn bên đường, khi nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Ninh, đầu tiên ông vẫy tay, sau đó nhanh chân bước xuống xe giúp Mạnh Ninh xách hành lý.
“Chú Trương, chú vất vả rồi.” Mạnh Ninh vừa lễ phép vừa khách sáo nói.
Chú Trương cất vali vào cốp sau xe, ấm áp nói: “Cô Mạnh, cô đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi đã nhìn cô thay đổi từ một học sinh cấp ba thành sinh viên đại học, như thể nhìn đứa con của mình vậy.”
Mạnh Ninh mím môi cười khẽ, sau đó ngồi vào ghế sau, rồi lấy điện thoại trong cặp ra nhìn, trong danh sách liên lạc không có tin nhắn gì mới, còn nhật ký trò chuyện giữa cô và Hoắc Tư Niên kết thúc vào tối qua, tức 14 giờ trước.
Nghe anh nói, anh sẽ dành thời gian về nhà trong kỳ nghỉ ngắn ngày này, nhưng không nói cụ thể là khi nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, đuôi mắt dài và hẹp của Mạnh Ninh rũ xuống, trong lòng trống rỗng, im lặng một lúc, cô ngước mắt lên nhìn chú Trương ở hàng ghế trước, khẽ hỏi: “Chú Trương, chú có biết khi nào anh Tư Niên về không ạ?”
Chú Trương cau mày suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút khó xử: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, bình thường cậu chủ Tư Niên rất ít khi về, một năm về được ba lần đã là hiếm lắm rồi.
“Nhưng mà, năm nay cậu ấy về nhà thường xuyên hơn mọi năm một chút, chỉ nửa năm đầu đã về được vài lần, lần nào cũng đúng ngay lúc cô ở nhà, cô nói xem có phải trùng hợp không?” Chú Trương tay cầm vô lăng, mắt nhìn về phía trước, nói xong tự cười một mình.
Mạnh Ninh chớp mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của người nào đó, ý cười cất giấu giữa hàng lông mày vô thức hiện ra.
Quả thật rất trùng hợp.
Sau gần một giờ lái xe, cuối cùng chiếc xe cũng nhẹ nhàng dừng lại trước cánh cổng sắt của căn nhà cổ, Mạnh Ninh đẩy vali bước vào, sống ở đây lâu như vậy, quay về lần nữa vậy mà lại nhung nhớ khôn nguôi, trong khoảng thời gian sống ở trường, căn nhà trước mặt vô thức dần trở thành dáng dấp của một tổ ấm.
Sau khi chào hỏi ông cụ, Mạnh Ninh đi vòng quanh nhà, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Sâm, sau đó mới nghe thím Chu bảo rằng cậu vừa về đến nhà đã vứt cặp sách xuống rồi chạy ra ngoài đi chơi đánh bóng rồi.
Mạnh Ninh trầm ngâm gật đầu, ngồi một mình trong phòng ngủ một lúc lâu, vốn định tiếp tục đọc sách, nhưng sự chú ý của cô thi thoảng lại lướt sang chiếc điện thoại, trong lòng dấy lên sự mong đợi mơ hồ, không tài nào bình tĩnh lại.
Cảm thấy lòng mình đang bồn chồn, Mạnh Ninh cũng không cưỡng cầu nữa, cô lập tức đứng dậy đi ra vườn hoa giúp thím Chu.
Khu vườn hoa rực rỡ sắc màu, những bông hoa tử đằng màu hồng tím đều đã nở, bên cạnh còn có những bông hoa dành dành đang nở rộ, cả khu vườn tràn ngập trong hương thơm nồng nàn của hoa dành dành, Mạnh Ninh cầm cây kéo nhỏ theo sau thím Chu, trên chân váy nhuốm một mùi thơm tao nhã và ngọt ngào của hoa.
Thím Chu cắt bỏ một đóa hoa dành dành đang nở trên cành, sau đó ném sang một bên, Mạnh Ninh liếc mắt nhìn, thì ra là không cần nữa, cô có chút tò mò, nghiêm túc hỏi: “Dì Chu, hoa này đang nở tốt, tại sao phải cắt bỏ?”
Thím Chu cười hiền từ: “Cái này dì học được từ một nghệ nhân làm vườn, ông ấy nói: “Vào tháng mười chịu cắt bỏ hoa dành dành, năm tới hoa sẽ nở gấp đôi, hơn nữa còn không có lá vàng!”.”
“Năm ngoái dì đã thử phương pháp này của ông ấy, không ngờ rằng hoa dành dành năm nay quả thật nở tốt hơn năm ngoái.”
Mạnh Ninh trầm ngâm gật đầu, rồi cô cũng cắt một vài bông hoa giống như thím Chu đã làm.
Thím Chu ở bên cạnh nhìn cô rồi cười: “Bé con lên đại học rồi cũng khác đi nhiều.”
Mạnh Ninh nhìn sang, hai mắt sáng lấp lánh: “Khác chỗ nào vậy ạ?”
Thím Chu: “Ngày