Suy nghĩ của cô, dường như anh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã hiểu rõ.
Mạnh Ninh quay người lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tư Niên, đụng phải đôi mắt dài hẹp sâu thẳm của người đàn ông, đáy mắt tràn đầy dịu lưu luyến.
Mạnh Ninh mím môi, không nói gì nữa, vươn tay ôm lấy eo anh, đầu chôn vào trong ngực Hoắc Tư Niên.
Hoắc Tư Niên hơi mỉm cười, tuy rằng cô gái này ngoài miệng không nói gì, nhưng lại dùng hành động nói cho anh biết, cô rất nhớ anh.
Hai người im lặng ôm nhau một lúc lâu, Mạnh Ninh mới từ từ rời khỏi vòng tay Hoắc Tư Niên, bị anh kéo đứng dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em còn tưởng rằng hôm nay anh chưa trở về nữa.” Đôi mắt hạnh nhân cong cong của cô gái trước mặt, ánh mặt trời hoàng hôn chiếu rọi lên gương mặt trắng trẻo non nớt như sứ của cô, con ngươi đen nhánh trong veo sạch sẽ, lộ ra ánh sáng lấp lánh.
Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu, lông mi dài rậm rạp thẳng tắp, vẽ ra một vệt mỏng manh, anh từ từ giơ tay lên, đầu ngón tay vun những tóc vụn của cô gái kẹp ra sau tai, nhìn chằm chằm gương mặt Mạnh Ninh, cười nói: "Vừa nghĩ tới em ở đây, anh vội vàng trở về, cuối cùng cũng trở về kịp."
Nghe vậy, nụ cười trong mắt cô gái lan rộng, vui mừng và chờ mong đều hiện rõ trên mặt: “Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?”
Hoắc Tư Niên: "Kỳ nghỉ dài kết thúc rồi mới đi."
Khóe môi Mạnh Ninh nhếch lên một nụ cười rạng rỡ: “Thật tuyệt vời"
Hoắc Tư Niên không nhịn được cười ra tiếng, ánh mắt dán chặt vào đôi môi hồng nhuận của cô gái, ánh mắt sâu thẳm: "Vui như vậy sao?"
Ánh mắt Mạnh Ninh vô cùng nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Tất nhiên, vừa nghĩ đến tám ngày tới, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, em rất vui."
Mùi hoa dành dành trong không khí thơm ngát, giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô gái hòa vào trong đó, trong lúc vô tình giác quan của Hoắc Tư Niên từ từ khuếch đại, trêu chọc khứu giác và thính giác của anh từng chút từng chút một.
Anh nghiêng đầu nhìn, chú ý tới lọ hoa dành dành được đặt trên đàn dương cầm, nhẹ giọng hỏi: "Hoa em cắm?"
Mạnh Ninh cười tủm tỉm gật đầu: “Vừa mới cùng dì Chu cắt tỉa cành hoa trong vườn, em cảm thấy vứt đi rất đáng tiếc, nên cắm vào bình hoa đặt ở đây.”
Nói xong, cô gái nhỏ trước mặt lại đến gần nhẹ nhàng ngửi ngửi, ánh mắt như chứa đầy sao uyển chuyển: "Thích không?"
Hoắc Tư Niên nhìn hoa dành dành trong bình hoa, sau đó ánh mắt lại rơi trở về trên người Mạnh Ninh, yết hầu từ từ lên xuống: "Anh thích."
Mạnh Ninh cảm thấy hài lòng: "Thích là được rồi."
Thấy lông mày trên gương mặt cô gái cong cong, Hoắc Tư Niên nảy ra ý nghĩ, nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy gò của cô, ôm vào trong lòng, nhìn cô bằng đôi mắt đen, từ từ nói: “Anh cũng muốn được vui vẻ."
Mạnh Ninh nghi ngờ "à" một tiếng, nghiêng đầu, dùng đôi mắt trong veo long lanh nhìn anh không chớp, giống như không hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Hoắc Tư Niên chăm chú và nghiêm túc, hàm ý nói: "Không gặp lâu như vậy, không hôn anh sao?"
Vừa dứt lời, lúc này Mạnh Ninh mới hiểu, không nhịn được mà cười hơi ra tiếng, thì ra tên này vừa gặp mặt đã nghĩ đến chuyện này.
Mạnh Ninh cố nén nụ cười trên môi, bắt chước giọng điệu thường ngày của anh, lười biếng nói: “Nhưng mà, ở đây là phòng đàn, lỡ có người đi ngang qua thì sao?”
Người đàn ông trước mặt hơi nhướng lông mày, bạo dạn xấu xa nói: "Phòng đàn thì sao, sẽ không có ai đến làm phiền."
Nói xong, Hoắc Tư Niên nắm lấy tay Mạnh Ninh nhẹ nhàng lắc lắc, một người đàn ông làm nũng, Mạnh Ninh cũng không so sánh được.
Anh hơi cúi đầu, đôi mắt hồ ly hẹp dài sâu thẳm nhắm lại, cúi người bước lại gần, vẻ mặt nghiêm túc chờ Mạnh Ninh đến hôn anh, còn không quên nhắc nhở: "Đến đây, anh chuẩn bị xong rồi."
Mạnh Ninh: "..."
Mạnh Ninh im lặng, đôi mắt long lanh từ từ lần theo gương mặt anh tuấn của người đàn ông, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, cô bình tĩnh nhìn, hô hấp bất giác trở nên nhẹ hơn, trong lúc hoảng hốt có một sức mạnh vô hình thúc đẩy cô, làm cho cô không kìm lòng được kiễng mũi chân lên, hai tay vịn cánh tay Hoắc Tư Niên, hơi ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại ấm áp của người đàn ông.
Cảm nhận được sự mềm mại chạm vào môi, khóe miệng Hoắc Tư Niên hơi nhếch lên, cánh tay dài ôm lấy eo thon của cô gái, kéo cô vào lòng, giống như thành công, cúi đầu hôn càng sâu hơn.
Cả căn phòng đàn dương cầm chìm trong im lặng, hương thơm của hoa dành dành lan tỏa xung quanh, quanh quẩn quanh quẩn.
Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu lên, cổ hơi đau, muốn thoát ra, nhưng người trước mắt lại như bị mê hoặc, bàn tay to vòng qua eo cách chiếc váy mỏng của Mạnh Ninh, làm nóng làn da mẫn cảm bên eo cô.
Bên tai chỉ có hơi thở và tiếng hôn môi hỗn loạn của hai người, Hoắc Tư Niên càng muốn nhiều hơn, vui vẻ không biết mệt mỏi, Mạnh Ninh bị hôn đến mức hai chân trở nên mềm nhũn, trên khuôn mặt ngọc trắng như sứ tự nhiên hiện lên một vệt đỏ ửng thẹn thùng.
Bên ngoài phòng đàn là nhà trồng hoa và ao nước, ánh nắng tràn vào, không biết từ lúc nào đã thu hút mấy con bướm màu sắc rực rỡ, bay lượn lượn trước những bông hoa trường xuân tươi tốt rực rỡ.
Một lúc lâu sau, hai người mới dừng lại, Hoắc Tư Niên cố nén hơi thở hổn hển, vuốt thẳng mái tóc hơi rối tung xõa trước ngực của bạn gái mình, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi sưng mọng của cô gái, anh nuốt xuống cổ họng khô khốc khàn khàn, ngón tay ấm áp chạm vào cánh môi cô, ánh mắt nóng rực lại tràn ngập áy náy: "Có đau không?"
Hoắc Tư Niên vừa mở miệng, giọng nói phát ra từ cổ họng giống như ngậm sỏi, khàn khàn rõ rệt.
Mạnh Ninh thật lâu sau mới có thể bình phục lại hơi thở, đôi mắt nai sáng ngời của cô phủ một tầng sương ẩm, đuôi mắt đã đỏ hoe.
Cô hơi mím môi, đỏ mặt, có chút tức giận lẩm bẩm: "Hơi tê."
Hoắc Tư Niên dừng một chút: "Anh xoa cho em?"
Anh nghiêm túc nói, trong mắt Mạnh Ninh có chút tức giận, che miệng vội vàng lùi về phía sau nửa bước, chớp chớp đôi mắt ướt át nhìn người nguy hiểm trước mặt.
Hoắc Tư Niên huýt sáo, trên khuôn mặt anh tuấn vô hại mang theo biểu cảm vô cùng ngây thơ, bất đắc dĩ nói: "Anh không trêu em nữa, chúng ta cùng nhau trở về đi?"
Mạnh Ninh gật đầu, "Dạ" một tiếng.
Khi hai người ra khỏi phòng chơi đàn, người đàn ông trước mặt vậy mà tự nhiên đưa tay ra nắm tay cô, khi chạm vào mu bàn tay cô, Mạnh Ninh như bị thứ gì đó làm nóng, theo phản xạ rút tay về, hơi cau mày, vẻ mặt có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Đây là ở nhà, nếu như ông nội Hoắc và dì Chu nhìn thấy thì sao?"
Thấy Mạnh Ninh cảnh giác như vậy, ngay cả nắm tay cô cũng không cho, Hoắc Tư Niên nhất thời không nói nên lời, một tia đau thương hiện lên trên gương mặt: "Nhưng mà, anh không nhịn được."
Cô gái nhỏ trước mặt thở dài như ông cụ non, hai tay chắp sau lưng, nghiêm túc nói: “Nhịn không được cũng phải nhịn thôi.”
Hoắc Tư Niên: "..."
Hoa tử đằng cành lá xum xuê treo trên hành lang dẫn ra sân trước, hoa tuy đã héo, nhưng dây leo quấn quanh trụ vẫn tươi tốt như cũ, cô gái nhỏ từng bước nhẹ nhàng đi trước mặt anh, tấm lưng mỏng manh mảnh khảnh được từng đợt ánh sáng ấm áp chiếu vào, mái tóc đen dài mềm mại được nhuộm một màu dịu dàng.
Hoắc Tư Niên cứ từ từ như vậy đi theo phía sau Mạnh Ninh, rất nghe lời mà giữ khoảng cách với cô vợ nhỏ, ánh mắt thâm thúy trầm lặng không nói, toàn bộ hành trình đều đi theo bóng dáng nhỏ nhắn nhẹ nhàng phía trước.
Hai người trở về nhà cũ, đụng phải Hoắc Sâm vừa mới chơi bóng rổ trở về, thiếu niên mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình màu trắng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lúc này hơi ửng hồng, mái tóc ngắn gọn gàng, trên tay còn ôm một quả bóng rổ.
Hai mắt Mạnh Ninh sáng lên, cười tủm tỉm chào hỏi Hoắc Sâm, mới không gặp một tháng, thiếu niên